Cách đây mấy hôm, Bạch Hồng Quyền lên mạng than khổ ở xử sở tự do. Nguyên văn:
“Ra khỏi nhà đi làm lúc 8 h sáng, 8h tối vẫn lọ mọ cố cho xong vì đêm nay em tuyết đến thăm. Bụng thì đói, trời lạnh teo hết cả. Nhiều người nghĩ qua xứ người thì sung sướng, làm được lắm tiền nhiều của. Cứ thử qua đi rồi biết mặt nhau ngay.”.
Status của Quyền nói lên nhiều điều về công việc, thời tiết… nhưng có lẽ nó là lời cảnh báo cho những ai đang ảo tưởng về cuộc sống xứ thiên đường. Cứ qua đi, rồi sẽ biết mặt.
Bạch Hồng Quyền sinh 17/8/1989 ở An Đỗ, Lục Bình, Hà Nam bị cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Hà Tĩnh truy nã về tội Gây rối trật tự công cộng tại UBND huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh. Quyền cũng là kẻ bị cáo buộc cầm đầu, kích động giáo dân xã Thạch Bằng và Thạch Kim, huyện Lộc Hà mang theo băng rôn, khẩu hiệu, loa thùng, gậy gộc, gạch đá bao vây và chiếm trụ sở UBND huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh hôm 3/4/2017. Trong vụ này, những kẻ quá khích đã dùng bạo lực, tấn công làm anh Nguyễn Bảo Trung (cán bộ Công an tỉnh Hà Tĩnh) bị trọng thương, và không cho lực lượng y tế vào đưa đi cấp cứu. Kể từ đó Bạch Hồng Quyền lẩn trốn và vượt biên trái phép ra nước ngoài.
Bạch Hồng quyền cũng như đám Trương Minh Tam, Tạ Phong Tần, Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Paul Lê Văn Sơn, Hoàng Dũng… đều là những kẻ có quá khứ bất hảo, nghiện ngập, cưỡng đoạt tài sản, lừa đảo, cờ bạc, đĩ điếm hoặc những hành vi tương tự như đám lưu manh đường phố, nhưng lại khoác cái áo dân chủ, nhân quyền hay môi trường mỹ miều. Vì thế chúng nổi danh trên các trang bẩn tưởi như RFA, VOA, BBC hay các thể loại tương tự của bọn vong quốc hủi nô. Đám này thực chất không phải đấu tranh vì dân chủ hay vì cái gì cao đẹp mà vì ảo tưởng cuộc sống xứ người nên tìm cách có được một vé đi Tây. Có 2 cách thường được áp dụng: (1) tìm cách dính líu đến chính trị mà lý do thường thấy là chống chính quyền nhưng phải mang danh yêu nước, vì con người, vì môi trường… để bị bắt, bị bỏ tù và từ đó được Mỹ can thiệp, bảo lãnh cho đi, và (2) trốn sang Thái Lan nhớ Cao ủy liên hiệp quốc can thiệp cho đi hoặc nếu Cao ủy liên hiệp quốc không bảo lãnh thì tự trốn đi. Ở cách thứ 2, chính Bạch Hồng Quyền là nạn nhân của VOICE và sau đó Quyền quay sang tố cáo VOICE. (Xem ở đây).
Chết vì ảo tưởng là câu thích hợp để nói về đám này. Sang đến nơi, vài bữa đầu được đám ba que tâng bốc kèn sáo, nhưng sau đó phải tự kiếm đồ bỏ vào miệng mới thấy cơ cực. Ảo tưởng, ngu dốt và mù quáng làm chúng nghĩ rằng đến Mỹ, Canada, Đức…sẽ có cuộc sống giàu có mà không phải làm lụng vất vả, sẽ có tự do để chửi bới văng mạng. Nhưng khi đã đến, chúng mới vỡ mộng. Lười nhác thì chỉ có chết đói, chửi bới văng mạng sẽ có cảnh sát chăm sóc chu đáo. Nhưng thật ngạc nhiên, trước thái độ sắt máu của xã hội, bọn chúng trở nên ngoan như cún. Hehe, cãi cảnh sát xem, lập tức nhận cú đòm mà về với cụ tổ. Và cũng thật ngạc nhiên, nhiều kẻ vỡ mộng nhưng không đủ dũng cảm nói ra và lựa chọn con đường nuốt nhục vào lòng, ngậm bồ hòn làm ngọt. Tạ Phong Tần, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, Dương Hà, Nguyễn Văn Hải Điếu Cày, Trương Minh Tam.. cũng đang phải nuốt nhục mà ngày đêm cửu vạn bát văn… mà có cái vả vào mồm chỉ mong 2 chứ “Tồn Tại” chứ đừng mong 2 chứ “Phụt Cuốc”. Chả thế, đám này sang đến bến bờ mới đã thấy làm gì được cho đời?
Bạch Hồng Quyền, hay Paul Lê Văn Sơn là số ít dám bộc bạch, nhưng bộc bạch cũng chỉ là con đường bất đắc dĩ như một lý do để trốn nợ ở Việt Nam mà thôi.
Số khác thì sĩ diện thi thoảng biên bài, bắc loa kêu gọi này nọ chẳng qua chỉ là cách sóc lọ bản thân để chứng minh cho đồng bọn trong nước rằng tao hay hơn chúng mày mà thôi.
Nguyễn Ngọc như Quỳnh sang Mỹ lập hẳn một sổ trả thù công chức Khánh Hòa cả gần trăm status ghi rõ họ tên ảnh địa chỉ. Trong khi đó Hoàng Dũng qua Mỹ công khai hô hào trên facebook thuê vài trăm triệu để giết Giám đốc công an Nghệ An. Còn Trương Minh Tam, khi ở trong nước là kẻ lừa đảo, trộm cắp chuyên nghiệp, phải lên phường liên tục vì trộm cắp vặt . Nhưng bù lại, Tam khá lưu manh lẻo mép nên được bốc thơm thành “tù nhân lương tâm” sau đó chi tiền cho VOICE để được bốc thẳng sang Mỹ tị nạn chính trị. Nhưng đến Mỹ Tam phải sống bằng trợ cấp khuyết tật và bị liệt vào sổ của bệnh viện tâm thần.
Thiên đường đấy. Bùi Kim Thành thì nhặt lá, đá ông bơ, Trần Khải Thanh Thủy chuyển tay lái từ viết văn sang shipper sữa bò, Tạ Phong Tần thì quay sang chửi tất tật tần tân kể cả tình nhân một thời là Nguyễn Văn Hải để lấy lòng anh em Bolsa. Paul Lê Văn Sơn thì nhờ ơn chúa vẫn được thức khuya dậy sớm làm rửa bát bê phở, liếm đĩa tại một nhà hàng ẩm thực và Bạch Hồng Quyền thì chọn con đường trồng cần sa để cứu dỗi thế giới. Thiên đường đấy.
Dù phản ảnh chân thực cuộc sống ở xứ thiên đường, dù đó là một trong những lý do để khất nợ, trốn nợ trong sự thúc bách của các chủ nợ ở trong nước đối với người thân… thì tâm sự của Bạch Hồng Quyền vẫn là lời cảnh báo cho những kẻ hoang tưởng, rằng, đừng có tưởng được bốc sang tư bản rồi sẽ hồn nhiên hoang dại và tiền thì dễ dàng hái được ở ven nhà thờ.
Khoai@
Nguồn: Tre làng