Vụ án xét xử nhóm khủng bố tham gia tổ chức phản động lưu vong “Triều Đại Việt” khép lại với bản án nghiêm minh với 2 tội danh “Khủng bố nhằm chống chính quyền nhân dân”, “Chế tạo, tàng trữ, mua bán trái phép vật liệu nổ”. Hội đồng xét xử khẳng định hành vi của các bị cáo là đặc biệt nghiêm trọng, các bị cáo dù biết rõ hành vi phạm tội nhưng vì tư tưởng bất mãn chế độ nên vẫn cố tình thực hiện, xem thường kỷ cương, pháp luật, gây hậu quả làm bị thương 2 người và thiệt hại nhiều tài sản.
Hội đồng xét xử tuyên phạt bị cáo Nguyễn Khanh, kẻ cầm đầu vụ án, thành viên của tổ chức “Triều đại Việt” 24 năm tù cho 2 tội danh, 16 bị cáo với mức án từ 2-18 năm tù và chịu đền bù thiệt hại cho người bị thương và tài sản do hành vi khủng bố gây ra. Các luật sư bào chữa cho các bị cáo đồng tình về tội danh truy tố nhưng đề nghị Hội đồng xét xử xem xét các tình tiết giảm nhẹ như thành khẩn khai báo, hiểu biết pháp luật còn hạn chế,…Nói lời sau cùng, các bị cáo đều xin giảm nhẹ hình phạt.
Những tưởng phiên tòa với tội phạm quả tang, động cơ phạm tội rõ ràng, tính chất phạm tội thì khỏi phải nói, không một đất nước nào, một chế độ chính trị nào dung thứ hay xem nhẹ được. Hội đồng xét xử nhận định, đây là vụ án xâm phạm an ninh quốc gia do tổ chức “Triều đại Việt” thực hiện, sử dụng phương pháp bạo động vũ trang, khủng bố để lật đổ chế độ Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.Thế nhưng, sau phiên tòa, “luật sư nhân quyền” Nguyễn Văn Miếng, đồng thời cũng là một trong số luật sư bào chữa cho một số bị cáo than thở rằng “bản án khủng”, ý là quá nặng cho các bị cáo cùng với khai thác hoàn cảnh đời tư của một số bị cáo để “than trách” Hội đồng xét xử kiểu như “Có hai cặp vợ chồng, cùng bị tuyên án. Con cái họ sống làm sao?”, châm ngòi cho đám zân chủ la ó đây là “bản án bất công” (Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng, thân hữu Việt Tân), “Không thương vong về người. Vậy thì phạt hành chính rồi đưa họ về, chứ còn xử họ làm gì. Vì chưa chết ai, mà cũng chưa ai bị thương mà nênn không thể nào cấu thành tội được…” (nhà zân chủ “Thủy nguyễn”), “thương họ quá, căm thù cộng sản” (Nguyễn Thúy Hạnh, bà chủ quỹ 50K)…
Chưa hết, trong bài trả lời phỏng vấn BBC được giật tít “Vụ nổ bom trụ sở CA: Gần 200 năm tù cho nhóm Triều Đại Việt”, LS Nguyễn Văn Miếng còn biện hộ cho các bị cáo theo kiểu: “Khi tòa chỉ ra cái sai, phần lớn các bị cáo đều chấp nhận. Đúng là các bị cáo đã có một số hành động không thể chấp nhận được, như mua thuốc nổ, chế tạo, đặt bom. Trong này có một số người bản thân họ không có ý niệm rõ ràng về bạo lực khi theo nhóm Triều Đại Việt… Nhưng mức án tòa đưa ra quá cao, nhất là với bị cáo đầu vụ (24 năm tù), cộng với khoản tiền bồi thường, khiến cho mức độ răn đe quá kinh khủng”, “Tất nhiên về mặt luật pháp, tòa đã thực thi quyền mà pháp luật cho phép. Nhưng để kêu gọi người ta hối cải thì mức án quá cao như vậy gần như đã tước bỏ cơ hội hối cải của các bị cáo. Chẳng hạn như với gia đình ông Nguyễn Khanh, cả hai bố con đều chịu mức án rất nặng. Do đó tình trạng có thể nói rất bi thảm.” hay “Những vụ án chính trị khác, những người đầu vụ, đứng đầu một tổ chức chính trị cũng chỉ 15 năm tù thôi. Những người có vị trí chính trị, chức vụ thì cũng chỉ 12 năm thôi.” Luật sư Miến nhận xét.
Ông luật sư này cũng biện hộ, các bị cáo hành động như vậy vì động cơ vụ lợi, chứ không vì mục đích chống phá hay khủng bố. Họ cũng làm theo yêu cầu một cách miễn cưỡng. … Và các vật liệu dùng làm bom cũng không có độ sát thương lớn (???)
Theo báo chí tường thuật thì thấy, kẻ cầm đầu tổ chức Triều Đại Việt này là Ngô Văn Hoàng Hùng (thường gọi là Ngô Hùng), là kẻ phản động lưu vong ở Canada, từng mang án tử hình (sau giảm xuống chung thân) về tội “Âm mưu lật đổ chính quyền” vào năm 1979. Sau khi vượt biên sang nước ngoài, Hùng thành lập tổ chức “Triều đại Việt,” thường xuyên sử dụng mạng xã hội để lôi kéo nhiều người trong nước tham gia tổ chức, trong đó có bị cáo Nguyễn Khanh. Nguyễn Khanh được Hùng hứa hẹn phong giữ chức “Chuẩn tướng, Tỉnh trưởng tỉnh Đồng Nai.” Hùng chuyển cho Khanh tổng cộng 144 triệu đồng và 600 đôla Canada (CAD).
Sau khi nhận tiền, Khanh mua 5kg thuốc nổ và 20 kíp nổ của Nguyễn Trung Trực và lên kịch bản, phân chia vai trò cho các đối tượng tham gia vụ gây nổ tại trụ sở Công an Phường 12, quận Tân Bình vào lúc 14 giờ. Ngoài vụ việc trên, Nguyễn Khanh còn giao 1 trái nổ cho Nguyễn Xuân Phương để gây nổ tại trụ sở Công an phường Tam Hiệp, thành phố Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai nhưng không thành do Phương sợ nên đã ném bỏ xuống khu vực cầu Suối Linh. Ngày 23/6/2018, Nguyễn Khanh giao 3 trái nổ cho Nguyễn Minh Tấn – “Tư lệnh quân khu 4” do Ngô Hùng phong, giao nhiệm vụ cho Tấn gây nổ ở Công an tỉnh Hậu Giang và tỉnh Kiên Giang.
Theo Hội đồng xét xử, không chỉ trực tiếp hoặc giúp sức gây ra các vụ nổ, các bị cáo còn tích cực lôi kéo nhiều người ở các tỉnh Tiền Giang, An Giang, Bình Phước. Ngô Hùng đã gửi tiền cho các bị cáo Nguyễn Khanh, Nguyễn Minh Tấn và nhiều bị cáo khác để hoạt động mua vật liệu chế tạo quả nổ, may cờ tổ chức “Triều đại Việt”…
Trong vụ án này, duy nhất bị cáo Nguyễn Xuân Phương, người được giao nhiệm vụ gây nổ tại trụ sở Công an phường Tam Hiệp, thành phố Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai nhưng đã không làm và vứt trái nổ xuống sông được Cơ quan điều tra miễn truy cứu trách nhiệm hình sự do có tình tiết “tự ý nửa chừng chấm dứt việc phạm tội,” thành khẩn khai báo, tích cực hợp tác trong quá trình điều tra.
Một vụ án tính chất khủng bố với động cơ chống chính quyền, nhằm vào các trụ sở công an và gây hậu quả rõ ràng như vậy, nếu không được công an phát hiện và ngăn chặn, chắc chắn sẽ còn tiếp tục thực hiện trên diện rộng, mưu đồ đẩy đất nước vào hỗn loạn, chết chóc như vậy mà vị “luật sư nhân quyền” Nguyễn Văn Miếng và “nhà đấu tranh dân chủ”, “chủ quỹ dân chủ” vẫn còn thương vay khóc mướn, oán thán chính quyền được…thật không còn gì để bàn với họ cả về khía cạnh pháp lý đến đạo đức nữa! Cho nên có thể thấy, việc Nhà nước Việt Nam luôn sẵn lòng “xuất khẩu” mấy luật sư, nhà zân chủ này sang các “thiên đường dân chủ” của họ thực rất đúng đắn. Ở đó, họ sẽ thấy, ngoài giá trị pháp lý ra, chính sách hình sự nhân đạo là thứ xa xỉ cỡ nào!
Nguồn: Loa phường