Gửi anh Duy Lợi, ông chủ của thương hiệu võng xếp Duy Lợi
Người Việt Nam chúng tôi, xin được nói vậy vì theo pháp luật anh không còn là công dân VN, và trong thâm tâm anh cũng không coi mình là dân VN nữa nên xin phép gọi là chúng tôi.
Anh Lợi à, mới hôm nay thôi một thằng điên cầm ô tô cán chết 8 người ngay tại New York, mới cách đây chưa lâu thôi một ông cựu binh xả súng vào buổi hòa nhạc giết hàng chục người không có lý do. Hay không xa lắm mới trong nửa đầu năm nay thôi cả chục vụ xả súng bắn giết từ trong trường học đến quán bar xảy ra tại nước Mỹ, và đều là do công dân Mỹ làm. Tôi tự hỏi chế độ Mỹ đào tạo thế nào mà đẻ ra một lũ cuồng sát như vậy ? Là do chế độ Mỹ hay con người Mỹ anh Duy Lợi nhỉ ?
Anh có nhớ cách đây nhiều năm khi anh bị kiện bản quyền, ai là người ủng hộ chung tay hỗ trợ anh không ? Xin thưa là người dân Việt Nam xấu xa mà anh chửi rủa đó. Hàng loạt bài báo từ lớn đến nhỏ của công quyền lên tiếng ủng hộ anh, toàn là người của chế độ xấu xa mà anh mỉa mai đó.
Anh nhớ ngày anh khởi nghiệp khó khăn ra sao ? Ai là người giúp anh phất lên, có tiền mua nhà ở Mỹ, nhập tịch Mỹ cho cả nhà không ? Vâng, vẫn là bọn người Việt xấu xa chúng tôi, không có người Mỹ nào cho anh một cent anh ạ.
Bản thân tôi xuất cảnh từ năm 13 tuổi, ở cái tuổi ăn tuổi lớn đó tuy chưa thể cảm nhận được nhưng tôi cũng biết da diết hai từ Quê Hương. Những đêm mùa đông tuyết phủ trắng lạnh lẽo, ngồi nhìn bên cửa sổ tôi chỉ ước giá như mình đang ở Hà Nội, sẽ xuống ngay dưới nhà ra đầu ngõ làm một tô miến ngan, hay một bát bún chả và thêm ly nếp mới thì ui chao mới tuyệt cú mèo làm sao, nghĩ vậy thôi nhưng có méo đâu đành nuốt nước bọt bỏ cái bánh mỳ vô lò vi sóng ăn cho đỡ thèm, gặm vào… lạnh buốt như vị tuyết.
Tôi may mắn du bước cũng được non 2/3 cái châu âu, nước bạn giàu thật, tiện nghi thật, cuộc sống và con người thoải mái tuyệt vời, các em gái tây non tơ vú mông hừng hực qua lại cuộc đời. Nhưng vẫn thiếu thiếu cái gì đó mà những sự xa xỉ đó không giúp lấp đầy được. Tôi lúc đó không biết gọi là gì nhưng giờ tôi đã hiểu, tôi gọi đó là Quê Hương, chợt giữa quảng trường Praha thèm tiếng bí bo của ông hàng kem, nhớ tiếng rao của bà hàng rong, tiếng gõ lốc cốc của hủ tiếu gõ, nhớ những “bánh mỳ Sài Gòn 2.000 một ổ”… nhớ lắm. Đó là tình yêu, tình yêu vô điều kiện với quê hương và Tổ Quốc nơi mình sinh ra, dù nó chưa tốt, dù nó xấu nhưng đó vẫn là nơi tôi sinh ra, nơi tôi cất tiếng khóc chào đời và tôi tự hào vì điều đó. Khiến tôi muốn quay về góp sức xây dựng đất nước tôi giàu đẹp văn minh như âu châu, như Mỹ, dù tài sức tôi không bằng ai nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng vì đơn giản tôi yêu Việt Nam. Cuốn thẻ xanh EU tôi cất kín trong tủ hơn mười năm nay và chưa có ý định dùng lại, bởi tôi đang ở NHÀ rồi.
Và anh, anh Lợi à, anh nói đúng về phần chế độ, chế độ này quả thật xấu hổ khi sinh ra một kẻ ăn cháo đái bát như anh. Dân tộc này xấu hổ khi đẻ ra một kẻ đê tiện như anh. Đất mẹ này sỉ nhục khi có dấu chân của anh trên đời. Chúc anh may mắn với việc bán võng bên nước Mỹ còn chúng tôi, những người Việt xấu xa xin phép tẩy chay bất kỳ sản phẩm nào của Duy Lợi kể từ hôm nay, chào anh thằng khốn nạn da vàng quốc tịch Mỹ./.
Copy bài của ĐƯỜNG CHÚNG TA ĐI
Nguồn: Tre làng