“Trong vụ án Hồ Duy Hải, tôi thấy có ba nhà văn lên tiếng quyết liệt là Hoàng Quốc Hải, Nguyễn Quang Thiều và Trần Đăng Khoa.
Ở ta Hội Nhà văn VN có hàng nghìn nhà văn nhà thơ; họ đang ở đâu? Tai họ có nghe thấy tiếng kêu của dân lành, lòng họ có lúc nào chạnh niềm nhân thế!? Không đau nỗi đau của con người, không chia sẻ được với đồng bào thì đừng mơ chia sẻ với nhân loại, đừng mơ Nobel Văn học.
Tôi xin ngả mũ trước phẩm cách và bản lĩnh của ba nhà văn!”.
Nguyễn Xuân Diện (Nguồn: FB)
Nguyễn Xuân Diện đã viết như thế trên Fb sau khi chứng kiến 03 nhà văn, nhà thơ là Hoàng Quốc Hải, Nguyễn Quang Thiều và Trần Đăng Khoa lên tiếng về vụ Hồ Duy Hải. Trước đó, Nguyễn Xuân Diện cũng khá nhiều lần lên tiếng về vụ này dù những điều Diện nói ra đa phần là võ đoán, suy lý vớ vẩn và thiếu căn cứ…
Việc Diện lên tiếng và ngợi ca 3 cá nhân lên tiếng ít nhiều cho thấy gã khá mừng vì chuyện này. Cũng vì lẽ này nên cùng với việc ngợi ca Diện không quên đã xéo những thành viên khác của Hội nhà văn Việt Nam: “Ở ta Hội Nhà văn VN có hàng nghìn nhà văn nhà thơ; họ đang ở đâu? Tai họ có nghe thấy tiếng kêu của dân lành, lòng họ có lúc nào chạnh niềm nhân thế!? Không đau nỗi đau của con người, không chia sẻ được với đồng bào thì đừng mơ chia sẻ với nhân loại, đừng mơ Nobel Văn học”.
Nhưng đây cũng chính là điều nói lên tất cả và là tư liệu quý giá để nói rằng phàm là nhà văn, nhà thơ thì nên chuyên tâm công việc của mình; đá bóng trái sân hoặc làm điều gì khác thì họ chỉ tự biến mình thành những gã hề vô công rồi nghề mà thôi!
Về những lên tiếng của Hoàng Quốc Hải, Nguyễn Quang Thiều và Trần Đăng Khoa, xin phép không cần nói ra thêm, bởi từ cách tiếp cận, đặt vấn đề cho tới những vấn đề sau đó đã ít nhiều cho thấy sự lạc điệu. Họ cũng có quá ít những kiến thức pháp lý để nhìn nhận vấn đề. Có chăng hành vi của họ đang bị đám dân chủ lợi dụng hòng gây sức ép lên nền tư pháp Việt Nam đương đại mà thôi. Chỉ xin nhấn mạnh tới khía cạnh tại sao Hội nhà văn VN có đến hàng ngàn Hội viên nhưng chỉ có 3 ông lên tiếng? Phải chăng 3 ông này là thành phần tinh hoa của Hội nhà văn VN? Hay họ đang đại diện cho một xu hướng khác trong hội này: Là nhà văn nhưng thích những vấn đề luật học?- một vấn đề tương đối mới mẻ!
Trong chuyện này người viết không có ý khinh khi, mỉa mai những phát biểu của các nhà văn, nhà thơ trong vụ Hồ Duy Hải vì suy cho cùng, đó cũng là quyền tự do ngôn luận. Nhưng với một vấn đề vốn dĩ không thuộc địa hạt hoạt động của mình thì nên chăng cần có một sự thận trọng; chỉ phản ánh vấn đề thay vì đứng ra nhận xét, quy kết nó… Vả lại, khi mà số đông tập thể (Hội nhà văn) giữ cho mình sự im lặng đối với sự việc (Hồ Duy Hải) thì nên chăng những sự lên tiếng cần mực thước, công tâm hơn… Nhưng thực sự tiếc khi họ – những cây đa, cây đề trong nền văn học của nước nhà, đã nhân danh danh tiếng của cá nhân để khuấy động dư luận. Họ tự cho mình cái quyền thực hành pháp luật trong khi họ có quá ít những kiến thức pháp lý… Họ diễn trò những thực sự họ không có lấy cái gì đó cho ra hồn!
Cái cách Nguyễn Xuân Diện “chộp” lấy họ và đưa lên mạng xã hội để ngợi ca đủ thấy, cái cách hành xử của họ (3 người) trong vụ việc đang khiến họ bị lợi dụng và càng đáng nói hơn, khi sự lên tiếng thiểu số đó đang là cái cớ để những kẻ thảo khấu dân chủ như Diện dùng để đả kích lại các thành viên khác của Hội nhà văn VN! Thế mới hay, với những sự lên tiếng đó, họ (Hoàng Quốc Hải, Nguyễn Quang Thiều và Trần Đăng Khoa) không chỉ huỷ hoại thanh danh của mình mà làm ảnh hưởng tới tập thể! Sự đáng trách của 3 vị này cũng là ở chỗ đó!
PHƯƠNG NAM
Nguồn: Non sông Việt Nam