Có nhiều anh chị hỏi Mỵ sao không hé răng nói gì về vụ con mẹ bán hàng rong ở Bãi Cháy mãi tận đâu Quảng Ninh đất mỏ anh hùng? Nói ra ngại quá đi, nếu nói về bán hàng rong thì Mỵ là số 2, và đương nhiên khó tìm được ai dám nhận là số 1. Đơn giản là tuổi thơ của Mỵ đã từng gắn bó với hàng rong vùng sơn cước. Mỵ nói cho nghe.
Một khi kền kền đã nhảy vào rỉa rói thì kiểu gì nạn nhân cũng sẽ trơ xương. Có sống cũng thành tật.
Chị cán bộ phường gì ở Quảng Ninh Mỵ quên mẹ tên đã chỉ đạo anh em liên ngành áp dụng biện pháp cưỡng chế một chị bán hàng rong trên đường phố, trong bối cảnh Quảng Ninh vẫn đang tiếp tục thực hiện giãn cách xã hội. Chính chị là người chủ động quay clip để làm chứng cứ chứng minh đương sự có vi phạm hành chính. Chị cương quyết thực thi pháp luật, giữ kỷ cương phép nước như thế Mỵ quá khen.
Anh em lưu ý, vụ này đơn giản chỉ là vụ xử lý người bán hàng rong vi phạm các quy định về trật tự xã hội, và về vệ sinh an toàn thực phẩm chứ không liên quan đến chỉ thị 16 của Thủ tướng Chính phủ. Các anh chị đừng bị mắc lừa khi kền kền dẫn dắt sang Chỉ thị 16 để cho rằng, vì có Chỉ thị này nên người dân mới khổ, mới khốn cùng, mới làm cái công việc này, trong khi chính quyền không lo cho họ. Luận điệu ấy Mỵ đi guốc vào trong bụng đám não chó mang hình hài con người.
Mỵ lại nói tiếp về chị cán bộ phường. Suốt quá trình cưỡng chế ấy, chị bình tĩnh, tỉnh táo, nhẹ nhàng nhưng cương quyết cho tới khi… chị bán rau gào rống lên như bò đái nồi đình để kết tội tổ liên ngành là quân ăn cướp. Pha lật mặt nhanh hơn tia chớp của chị khiến Mỵ phải vội vàng đóng bỉm. Và không có gì là lạ khi chị cán bộ nói một câu, “mày điên à”.
He he, đến A Phủ còn gọi Mỵ là mày cơ mà. Đéo sao hết. Vẫn “lên Zương đi ngu” và vẫn đẻ sòn sòn. Không tin hỏi Tô Hoài xem, Mỵ không nói điêu.
Chị bán rau dù chỉ có một mình, nhưng lại nắm trong tay vũ khí nóng. Đó là một con dao dài 35 đến 40cm sáng loáng, đầu nhọn hoắt kiểu phóng lợn. Mỵ dám chắc các nghệ nhân làng Đa Sĩ mạn Hà Đông không có phiên bản này. Khi kích hoạt bản năng dã thú, miệng chị mở rộng hơn thường lệ, đôi mắt vằn lên tia máu pha lẫn sự gian manh của đám đầu đường xó chợ. Kinh nhất là con dao trong tay chị không ngừng vẽ lên không trung những đường ngang dọc và xiên chéo…
Eo ôi, dù không đứng tại hiện trường, chỉ ngồi nhà cào phím, Mỵ cũng không dám tượng tưởng tiếp phần còn lại đâu. Anh chị biết đấy, trái tim của Mỵ mong manh lắm.
Sau khi ăn đủ thứ nằm dưới thắt lưng của chị hàng rong, thậm chị nhận bản án là “quân ăn cắp” từ chính mồm chị này, cuối cùng thì anh em liên ngành cũng đưa được chị về phường. Đây là lần thứ tư chị bán rau về đây với cùng một hành vi, cùng một kịch bản. Ba lần trước chị viết tường trình, nhưng không ký và bỏ luôn xe vì chị nói nó chỉ có giá từ 300 đến 500 nghìn ông cụ, không đáng gì. Mất xe này mua xe khác….
Hehe, chị bán rau hào phóng như thảo khấu Lương Sơn bạc ngày xưa, chứng tỏ chị kiếm hơi bị được bằng nghề này. Tôi dám chắc, bọn kền kền sẽ khóc mướn cho chị trong vòng 1 tuần nữa và bản thân chị hàng rong cũng sẽ tiếp tục rên rỉ cho đến hết năm nay.
Chuyện đến đây chưa hết, clip bị tung lên mạng và bọn kền kền vào cuộc kiếm chác. Bằng cách lươn lẹo mô tả cảnh nghèo khó của người yếm thế trong xã hội, mưu sinh bằng bán hàng rong và rồi dùng xảo thuật ngôn từ nhằm lột tả sự vô cảm, độc ác của cả tổ liên ngành, so sánh cách hành xử của cán bộ với quy tắc đạo đức các cái để tạo áp lực lên anh em quan lại Quảng Ninh và dư luận.
Tử huyệt của chị cán bộ phường chỉ là một câu nói, “Ơ mày điên à”. Bọn kền kền mất nết vin vào câu nói này để dìm chị đến chết chỉ vì chị là cán bộ. “Cán bộ” là món khoái khẩu của kền kền vì họ nằm trong bộ máy chính quyền.
Mỵ chả hiểu sao, đám lưu manh thảo khấu mà kền kền vẫn gọi “dân” thì có quyền chửi cán bộ, kiểu như: địt mẹ mày, mày chào tao chưa, kế hoạch công tác đâu, văn bản đâu, chữ kỹ này thật hay giả, máy bắn tốc độ này có tin được không, ai kiểm định, đưa tao xem văn bản kiểm định… hoặc địt mẹ lũ khốn nạn, quân ăn cướp, chúng mày ăn nồi bà, bà xiên chết con mẹ mày nay và luôn…. Nhưng cán bộ chỉ cần sử dụng một câu “Mày” là toang toàng toàng cả sự nghiệp. Công bằng ở đéo đâu ra thế?
Còn nữa, chưa biết đúng sai thế nào, nếu là cán bộ thì đầu tiên là đình chỉ công tác, viết tường trình, xử lý kỷ luật… Thực tế nhiều anh em quan lại sợ báo chí, sợ ảnh hưởng đến hình ảnh của địa phương nên vội vã ra quyết định rất khiên cưỡng.
Vụ này, chị cán bộ đã xin lỗi chị bán rau. Có lẽ chị xin lỗi vì xưng hô không chuẩn mực chứ không phải xin lỗi về hành vi cưỡng chế.
Dưới góc nhìn luật pháp, chị bán hàng rong rất sai. Ở đây người ta cấm hàng rong, chị cố tình bán là bậy rồi. Đừng đem cái nghèo ra để biện minh cho hành vi sai trái của mình. Nghèo không phải cái tội nhưng đem cái nghèo ra mà ăn vạ cuộc đời là tội lớn nghe chưa.
Ditpe, với mồm năm miệng mười giảo trá và với con dao trong tay, nếu ở Mỹ chị sẽ biến thành chiếc dép tổ ong thần thánh. đéo phét đâu.
Còn bọn đĩ bút kia nữa, hãy thôi cái trò cổ súy cho đám vô pháp vô thiên như chị bán rong đi. Đủ rồi đấy!
Bây giờ thì, nói ra ngại quá, nhưng Mỵ muốn lên zương đi ngu.
Ong Bắp Cày
Nguồn: Tre làng