Trang chủ Luận bàn - Phản biện RFA vinh danh hai giáo sỹ dòng Tên bằng mọi giá?

RFA vinh danh hai giáo sỹ dòng Tên bằng mọi giá?

144
0

RFA vinh danh hai giáo sỹ dòng Tên bằng mọi giá?

Bài trên RFA (Nguồn: FB).

“Nếu cậu thanh niên Nguyễn Sinh Cung không biết chữ quốc ngữ thì không thể học trường Tây và càng không thể học được tiếng Pháp, chắc chắn lựa chọn tìm đường cứu nước phải là Trung Quốc hoặc một quốc gia phương Đông nào đó để hoạt động. Và trên khía cạnh này, ngay cả Trung Hoa, nếu không có các giáo sĩ phương Tây dạy chữ Tây thì Tôn Trung Sơn, Tưởng Giới Thạch hay Mao Trạch Đông cũng chẳng có hi vọng biết Cộng sản là gì. Bởi chủ nghĩa Cộng sản sinh ra ở phương Tây, trong lòng các quốc gia thuộc hệ ngôn ngữ La Tinh. Và không ai ngoài các giáo sĩ phương Tây, dù muốn hay không muốn thì họ vẫn một phần lớn gián tiếp tạo ra chế độ Cộng sản ở phương Đông.”

Phải nói rằng trong vô số những vấn đề được nói ra để bảo vệ cho quan điểm nên đặt tên hai Giáo sỹ dòng tên cho hai con đường ở thành phố Đà Nẵng thì điều được dẫn về ở trên độc và lạ hơn cả.

Lí do không ngoài nó đã tạo ra được mối tương quan cần thiết giữa việc ra đời chữ Quốc ngữ với sự ra đời của Đảng cộng sản VN, một nhân tố được cho là quan trọng hàng đầu đối với sự phát triển và giành thắng lợi của cách mạng VN sau này. Nó cũng xác lập và thuyết phục người nghe ở khía cạnh: Hai giáo sỹ Dòng Tên đã trực tiếp góp những công trạng to lớn cho VN ở khía cạnh tạo ra chữ Quốc ngữ. Và vì thế nó cũng xoá đi những nghi ngại mà họ cho là chưa giải mã được xung quanh việc họ có phải là những nhân tố tiền trạm để phương Tây xâm lược VN sau này hay không?

Tuy nhiên, những gì được chỉ ra ngoài việc cho thấy RFA tôn trọng lịch sử, vai trò và sứ mệnh của đảng cộng sản VN với tiến trình cách mạng VN thì nó còn cho thấy sự ấu trĩ, vòng vo đến bạc nhược của nhà đài này trong những gì được nói ra.

Này nhé, họ lập luận và tạo ra tính liên quan của sự việc mà xin thưa luôn, nếu nói như thế thì có lẽ có đến hàng trăm, thậm chí hàng ngàn những chuyện có thể nói ra. Bởi sự ra đời của đảng cộng sản VN năm 1930 ngoài nhân tố Nguyễn Ái Quốc mà sau này là Chủ tịch Hồ Chí Minh thì còn có nhiều nhân tố khác, dù đó là nhân tố quan trọng nhất và được cho là kết nối những nhân tố khác….

Ở một góc nhìn khác chúng ta sẽ thấy thêm một vấn đề, đó là có hay không việc: “Nếu cậu thanh niên Nguyễn Sinh Cung không biết chữ quốc ngữ thì không thể học trường Tây và càng không thể học được tiếng Pháp, chắc chắn lựa chọn tìm đường cứu nước phải là Trung Quốc hoặc một quốc gia phương Đông nào đó để hoạt động“? Và riêng với những suy lí này thì đã cho thấy RFA quá chủ quan và duy ý chí khi đánh giá, nhận xét được sự việc được nói đến.

Chúng ta không phủ nhận vai trò của chử Quốc ngữ đã ít nhiều giúp cho Chủ tịch Hồ Chí Minh tiếp cận dễ dàng hơn với ngôn ngữ Pháp, được học trường Tây. Nhưng điều đó không đồng nghĩa nếu thiếu vắng những điều đó thì “chắc chắn lựa chọn tìm đường cứu nước phải là Trung Quốc hoặc một quốc gia phương Đông nào đó để hoạt động” như khẳng định của RFA…Bởi lẽ hơn ai hết, ý chí tự học, năng lực nhìn nhận của Chủ tịch Hồ Chí Minh sẽ đủ giúp cho ông cách để tìm hiểu, tiếp cận được văn minh phương Tây khi đấy (trên thực tế, sau này dù không được học tập bài bản nhưng Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng dễ dàng học thành thạo nhiều thứ tiếng). Và một khi vấn đề tiếp cận ngôn ngữ được dỡ bỏ thì khả năng nhận biết con đường nào phù hợp với dân tộc, để giải phóng dân tộc phụ thuộc nhiều hơn vào những tư chất nội tại của ông Hồ Chí Minh…

Và như thế, vai trò của chữ Quốc ngữ vì thế chỉ là một nhân tố tác động, một thứ đủ giúp cho con đường cứu nước của người được hanh thông hơn.

Ở một khía cạnh ngược lại, sau khi cách mạng Tháng Tám năm 1945 thành công, chính Chủ tịch Hồ Chí Minh với chính sách Bình dân học vụ đã khai sáng và làm cho chữ Quốc ngữ trở nên phổ biến, sử dụng đại chúng hơn ở VN..

Về lập luận có tính minh hoạ, bổ cứu khi cho rằng: “Và trên khía cạnh này, ngay cả Trung Hoa, nếu không có các giáo sĩ phương Tây dạy chữ Tây thì Tôn Trung Sơn, Tưởng Giới Thạch hay Mao Trạch Đông cũng chẳng có hi vọng biết Cộng sản là gì. Bởi chủ nghĩa Cộng sản sinh ra ở phương Tây, trong lòng các quốc gia thuộc hệ ngôn ngữ La Tinh. Và không ai ngoài các giáo sĩ phương Tây, dù muốn hay không muốn thì họ vẫn một phần lớn gián tiếp tạo ra chế độ Cộng sản ở phương Đông.” thì RFA lại hoàn toàn sai.

Ngoài lí do như đã chỉ ra ở trên thì trong tầm thức của mình, các Giáo sỹ Phương tây sẽ không bao giờ làm cái điều họ không muốn: Dạy chữ Quốc ngữ, hệ ngữ Latinh để cho những nhà cách mạng tại Châu Á tiếp cận và được đến với chủ nghĩa Cộng sản… Đó là chưa nói, với sự phát triển nhanh chóng và hệ thống của mình, Chủ nghĩa Cộng sản và học thuyết của mình đã phát triển, hưng thịnh trong một thời gian dài tại Châu Âu; và chính sau khi đã có hình thành tại Châu Âu, thì với tầm nhìn của mình và để giúp đỡ những nước thuộc địa phương Đông tự giải phóng mình thì chính các nước Phương Tây cộng sản đã chủ trương truyền bá sang. Chính đây cũng là nhân tố khiến cho nhiều nước Châu Á có sự gặp gỡ và vận dụng, giải phóng thành công mình.

Sự gần gũi, không xa về mặt địa lý cũng là nguyên nhân khiến cho sự truyền bá đó được dễ dàng hơn.

Nói như thế để thấy: Bản thân luận thuyết nói rằng “Không có chữ quốc ngữ thì không có Đảng Cộng sản Việt Nam”thực chất là một sự xảo biện của những kẻ đang toan tính và bày trò để thuyết phục người khác, hòng tôn vinh những người tạo ra chữ Quốc ngữ, dù thực chất họ chưa xứng đáng được tôn vinh. Sự lòng vòng và mang tính “có cây thì dây mới leo” khiến cho những điều được chỉ ra mang nặng lí thuyết, ăn theo và kệch cỡm. Và xin thưa nếu còn tồn tại những thứ thế này thì còn lâu mới tìm được tiếng nói chung trong chuyện này!

An Chiến

Nguồn: Việt Nam mới

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây