BỎ CÁI TÍNH TỰ NHỤC ĐI MÀ HỌC LÀM NGƯỜI!
Một anh Blogger tên là Nas đến Việt Nam, anh ta có post một cái video review về đất nước chúng ta, trong đó đa số đều là những lời ngợi khen. Ấy vậy mà đọc cmt, thấy không ít những con trời lao vào cmt, kiểu: Video không trung thực. Việt Nam tham nhũng tràn lan. Môi trường ô nhiễm, thực phẩm bẩn, ung thư cao … bla blo các thứ các kiểu.
Tôi buồn cười lắm, phải dụi mắt nhìn để xác định những người ấy có còn là dân Việt Nam nữa không. Hay là họ đã bị các thế lực phản động như Việt Tân, Trung Cộng Mỹ Trừ … cài vào để chống phá đất nước.
Việt Nam chúng ta có câu thế này: Đẹp đẽ phô ra xấu xa đậy lại. Và đây chính là cách các nước khác đang truyền thông hình ảnh của mình ra thế giới. Nhưng riêng ở Việt Nam thì có một bộ phận thích “Đẹp đẽ che lại, phóng đại xấu xa”. Trong mắt những người này, Việt Nam là một đất nước đói nghèo lạc hậu, xấu xa đủ kiểu.
Úi giời, có nhiều bạn còn mất công chửi, nhưng tôi nghĩ là không nên phí lời với đám người tự nhục ấy, bởi vì tự nhục thì hầu hết đều sính ngoại và cũng là thuộc dạng “tiêu chuẩn kép” rồi. (chính xác là còn nhục hộ cho người khác nữa)
Ví dụ như khi ai đó khen một thanh niên A, lũ chúng nó sẽ gào lên rằng: Nó có giầu bằng Bill Gates không? Có đẹp trai bằng D.Beckham không? Có khỏe được như Mayweather không? Có thông minh được như Eistein không? Đấy, nó chỉ là một thằng vô dụng.
Đây là một câu chuyện hài hước đấy. Trong bài viết này, tôi sẽ kể cho các bạn nghe những thứ rất hài hước về những thành phần tự nhục này. Và đội ơn đám truyền thông kền kền, một đám chuyên “đánh tráo khái niệm”, dùng “một nửa sự thật” để dắt mũi đám người hay tự nhục.
Đầu năm, đọc được một câu chuyện thú vị ở Nhật Bản, đó là có một trường trung học tên Tobishima chỉ có duy nhất 1 học sinh tên Shibuya Arata, thế nhưng lại có tới 5 giáo viên, trong đó chưa tính các giáo viên lâm thời được mời về giảng dạy. Và sau khi Arata tốt nghiệp, trường học cũng đóng cửa.
Bài báo viết rất thán phúc nền giáo dục nước Nhật. Đọc cmt ở dưới thấy ace tung hô vang trời, người người thán phục nước Nhật, ngợi ca cái cách chính phủ Nhật đối xử với thế hệ tương lai của đất nước.
Tôi thì chỉ thấy một đất nước già nua, “trẻ con rất ít mà trưởng lão quá nhiều”, cả hòn đảo mấy trăm người mà chỉ có một thanh niên – đó là hậu quả của già hóa dân số và thanh niên đã đổ xô lên các đô thị lớn để mưu sinh. Nếu đây không phải là cách để truyền thông, thì có vẻ đây là sự lãng phí. Ý kiến cá nhân thôi, vì khi họ có điều kiện thì thích làm gì cứ làm.
Nhưng lạ, tôi nhớ cách đây mấy năm khi một trường ở tỉnh Nghệ An có duy nhất 1 thí sinh chọn thi môn Vật Lý, và Việt Nam sắp xếp hội đồng thi chục người để phục vụ công tác thi cho em hoc sinh này. Hàng ngàn người Việt chúng ta nhảy vào chửi là “sự ngu của giáo dục Việt Nam”, rằng lãng phí thế nọ lãng phí thế kia.
Có một cậu em từng đăng trong Group của tôi, rằng: “Đợt trước em đăng bài nói về món bánh Mochi nó ko ngon bằng bánh dày giò của Việt Nam. Thậm chí mấy ông khách Nhật ăn thử cũng khen là Mochi nhật ko có tuổi về cả giá thành và chất lượng.
Hỡi ơi! Cả 1 đám người Việt nhảy vào chửi em như chó. Bảo rằng ầm thực Nhật là tinh tế. Loại vô học như em làm sao hiểu đc xong lại 1 liên khúc khóc thuê vì ẩm thực Việt Nam toàn hóa chất độc hại. Không như Nhật.”
Thật ra ngon hay dở do cảm nhận riêng của từng người, về vụ hóa chất thì tôi không dám ý kiến. Việc bạn tôn sùng một nền văn hóa nào đó là chuyện riêng bạn, nhưng xem thường văn hóa bản địa thì coi chừng, có vẻ không được tốt lắm đâu.
Một câu chuyện khác nữa về Nhật Bản, thủ tướng Shinzo Abe say sưa ngủ khi một thành viên đảng đối lập chất vấn trong phiên họp báo cáo ngân sách tại Tokyo. Khi hình ảnh này được tung ra, báo giới và cộng đồng mạng Việt Nam chúng ta tung hô rằng “Thủ tướng nhà người ta” lao lực vì nước vì dân. Thật khâm phục tinh thần của người Nhật Bản … bla blo các thứ.
Nhưng lạ, khi chứng kiến thấy thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc ngủ gật tại cuộc hội nghị Asean ở Australia vì quá mệt mỏi và lệch múi giờ, rất nhiều blogger yêu nước thuộc cộng đồng mạng lại nhảy xổ vào chửi bới, nhiều người trong số họ tự nhục khi nâng câu chuyện bình thường này trở thành “nỗi nhục quốc thể”, Việt Nam bảo sao không khá lên được.
Chiến thắng trong cuộc Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại, đánh đuổi Phát xít Đức được người Nga đặt lên vị trí số 1 trong danh sách những niềm tự hào của họ về đất nước mình. Hiện tại, có tới hơn 80% những công dân Nga được hỏi ý kiến tự hào nhất về sự kiện lịch sử quan trọng này. Họ hãnh diện về đất nước Nga, con người Nga.
Ấy vậy mà suốt 30 năm trường chinh gian khổ của dân tộc Việt Nam, đập tan thực dân Pháp, đánh nhào đế quốc Mỹ – lại có không ít những công dân Việt đang ấm ức, hoài nghi về ý nghĩa lịch sử của chiến thắng 30/04/1975. Ghê tởm hơn, có nhiều kẻ còn cho rằng đó là chúng ta đang xua đuổi 2 nền văn minh thế giới, cơ hội khiến Việt Nam bứt tốc hóa rồng.
Đám người tự nhục ấy đến giờ vẫn cứ tin rằng dưới sự cai trị của “Cộng sản độc tài”, Việt Nam sẽ mãi là nước nghèo nàn lạc hậu, không thể sánh vai với các cường quốc khác. Chúng nhầm lớn rồi, hãy nhìn lại gần 30 năm sau khi thoát cấm vận, Việt Nam đã bứt tốc thần kỳ như thế nào.
Nhưng lũ tự nhục vẫn cứ nói: Việt Nam làm láo báo cáo hay. Tăng trưởng kinh tế sao vẫn đầy người nghèo ra đấy(?)
khi Vin Fast giới thiệu một mẫu xe sang ngay tại kinh đô ánh sáng Paris, mời được chàng cựu cầu thủ điển trai D. Beckham làm Đại sứ hình ảnh, lúc bấy giờ Việt Nam ta thu hút ánh mắt truyền thông thế giới. Chỉ có một bộ phận người Việt Nam ở trong nước lại bĩu môi: Việt Nam thì có làm được cái gì ra hồn. Cái xe Vin Fast kia thực chất là công nghệ, quy trình … đều của Đức bla blo các thứ. Và rằng Việt Nam còn không sản xuất được một con ốc vít.
Toà tháp The Landmark 81, với độ cao hơn 460m, gồm 81 tầng tọa lạc tại vị trí trung tâm của khu đô thị Vinhomes Central Park, lọt Top 10 Tòa nhà cao nhất thế giới, đám tự nhục vẫn Hò dô ta: Đã nghèo còn thích khoe khoang. Xây nhà cao để che giấu đi giáo dục thối nát, Y tế bất lực…
Thứ đám người tự nhục hay mang ra nói nhất đó chính là vấn đề chủ quyền biển đảo, rằng Cộng sản bán nước cho Tầu cộng. Mỗi khi có căng thẳng với Trung Quốc, khi Bộ ngoại giao Việt Nam phát ngôn quan ngại và lên án, chúng nó lại nói: Hèn với giặc, ác với dân. Sao không dám cầm súng bắn vào Tàu cộng. Rồi bắt đầu lôi Việt Nam ra so sánh với cách hành xử của nước khác. Như Philipin “dũng cảm” kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế. Hay Đài Loan anh dũng luôn sẵn sàng “tuyên chiến” nếu Trung Quốc dám lấn tới.
Nhưng nhìn lại thực tế đi. Đài Loan sau khi hết giá trị lợi dụng từ Mỹ, họ vẫn chẳng được quốc tế công nhận là quốc gia độc lập, vẫn bị phụ thuộc vào Trung Quốc trên nhiều lĩnh vực chính trị, xã hội. Philipin kiện Trung Quốc, “thắng trên tòa quốc tế”, nhưng rồi sau lại phải muối mặt thương thảo với Trung Quốc để cùng chia sẻ lợi ích trên chính phần ranh giới biển mà họ đem ra kiện trước đó.
Việt Nam thì khác, ngoại giao chúng ta khôn khéo, cương nhu đủ cả. Nên nhớ nằm cạnh gã láng giềng hung bạo và ngang ngược, vũ lực không phải là lựa chọn ưu tiên. Nhờ ngoại giao, câu chuyện Việt Nam bảo vệ chủ quyền biển Đông được bạn bè quốc tế ủng hộ ngày càng cao, vị thế đất nước càng được khẳng định vững chắc. Sau khi tổ chức thành công tốt đẹp các Hội nghị quốc tế cấp cao, Việt Nam ngày càng khẳng định vị thế của mình trên chính trường thế giới.
Ấy vậy mà các con giời vẫn suốt ngày tự nhục được. Những thành phần ấy ở trong Oto+, Tinh tế hội, Dưa leo nhóm …Và thậm chí ở trong này cũng đâu có hiếm. Đó là những kẻ bất mãn, thiển cận, họ thích phóng đại cái xấu cái tiêu cực còn tồn đọng ở Việt Nam lên dưới góc nhìn một chiều, gào thét rằng: Việt Nam chẳng ra gì.
Tôi nói các bạn nghe, không có một đất nước nào dân tộc nào từng kiệt quệ vì chiến tranh, bị bao vây cấm vận đủ bề, ấy vậy mà lại có bước phát triển thần tốc như Việt Nam. Những thứ tiêu cực, những mặt trái bất cập ở quốc gia nào cũng có hết – chẳng qua là các bạn chưa hiểu và biết để nhận ra, tin vào “dăm ba tin lá cải” của truyền thông kền kền mà tự nhục, phỉ báng chính dân tộc mình.
Nhớ nhé, đừng có đánh tráo khái niệm rằng tôi bênh vực và cổ vũ những gì tiêu cực còn tồn tại ở Việt Nam. Mà là chúng ta cần có cái nhìn đa chiều và tích cực, đừng giữ trong mình tâm lý bất mãn và thiển cận, bởi “Dưới con mắt vẩn đục, bầu trời chẳng có gì trong xanh.”
Xin trích dẫn lại một đoạn trong truyện ngắn Không thể thành người của Aziz Nesin: “Trong bọn tôi chỉ cần có một kẻ nào đó hoài nghi kêu lên: “Không thể được, anh em ơi, lũ chúng ta không thành người được!” là lập tức mọi người gật đầu tán thưởng: “Ðúng, chí phải, chí chí phải, không thể thành người!…” Và không bói đâu ra một người phản bác: “Sao lại thế. Phải tự trọng chứ!” – Hết trích.
Bỏ cái tính tự nhục đi mà học làm người!