Hạt Essex, sáng 23 tháng 10
Ba mươi chín linh hồn đông lạnh
Nước Anh bàng hoàng, quê nhà đau đớn
Mong một phép màu: không phải Việt Nam
Dẫu không Việt Nam, cũng máu đỏ da vàng
Da trắng, đen, nâu…cùng là đồng loại
Cũng ba tháng mười ngày, cũng khổ đau nếm trải
Thập loại chúng sinh tiếng khóc tự bao đời
Tim không muốn tin, lý trí vẫn trào sôi
Những lần sang Anh bỗng về trong ký ức
Ga tàu điện ngầm, gặp ánh nhìn thân thuộc
– Cháu quê đâu ? – Dạ, Hà Tĩnh, Nghệ An !
Còn cháu Thái Bình, Thanh Hóa, Bắc Giang..
Nhiều người sang đây…đều nhờ “cò xuất khẩu”
– Kiếm tiền dễ không, có nơi tạm trú
Mỗi một ngày kiếm được bao nhiêu ?
Mấy cháu tha hương mắt ngấn lệ, cúi đầu
– Ngày được vài “oi” (Euro), nếu không bị “trấn”
Bọn khá hơn, liều mình núi thẳm
Trồng gai dầu, còn gọi cần sa
– Cần sa ư, hàng nguy hiểm, thế mà..?
– Đã liều thân, đường cùng, nhắm mắt
Bao đứa bạn chốn lao tù đắng đót
Chỉ mong ngày về lại quê hương
Dù đói no, hưởng nhịp sống bình thường
Sớm chiều lúa khoai, tựa vai bố mẹ
Mắt uống trời xanh, tai nghe chim hót
Về lại tuổi thơ, võng kẽo kẹt ầu ơ !
Ba mươi chín cháu tôi, đã hết một giấc mơ
Giá nghe được lời những người đi trước
Giá người thân…giá cháu không lỡ bước
Thì có đâu nước mắt tháng năm này…
Xin người đời đừng bàn ngược tán xuôi
Để người đi yên bình chín suối
Nếu đầu thai, kiếp sau, ai đó hỏi
Ba chín linh hồn: làm con mẹ cha thôi !
HN, đêm 2/11/2019
Nguyễn Thế Nhật Phong
Nguồn: Viet Nam Times