“Các bạn thân mến, con người có lương tâm và biết sám hối thì phải biết chịu trách nhiệm việc mình làm. Tôi và luật sư Lê Quốc Quân vốn là chỗ thân tình quí mến nhau. Những buổi nhà thờ Thái Hà cầu nguyện để LQQ được tự do, được vợ LQQ mời, tôi đều tham gia. Tôi cũng tham gia cuộc xử LQQ một thứ án nguy hiểm tại phố Đội Cấn. Cũng như đi cùng LQQ vào trại giam thăm em trai là Quyết bị bắt… Tôi hoàn toàn ủng hộ một Lê Quốc Quân phấn đấu cho nền tự do dân chủ của nhân dân đúng nghĩa. Nhưng tình cảm của chúng tôi giảm sút, vì từ khi Quân ở trong tù ra, đọc bài FB của tôi thì không like (Quân cũng xác nhận điều này), nhưng cứ có ai nói xấu tôi thì Quân thường nhảy vào like với những tiếng Ka Ka Ka…
Tôi ý thức và luôn luôn ý thức lời Chúa dạy “Yêu tha nhân như chính mình ngươi”, và người Việt bảo “giữ gìn tình cảm như con ngươi của mắt mình”, và trong tình cảm phải đối xử trọng hậu… đừng để trở thành kẻ “vô lại”.
Nguyễn Hoàng Đức và Lê Quốc Quân thời kỳ còn mặn nồng (Nguồn: Fb)
Paul Nguyễn Hoàng Đức đã xác nhận như thế trước khi có những lời tố cáo dành cho Ls Lê Quốc Quân, một nhà rận chủ từng bị bắt, kết tội với tội danh trốn thuế. Ra tù Quân vẫn thường xuyên giao du với đám rận chủ hành nghề chống cộng để mưu sinh. Thi thoảng Quân có sang Mỹ và một vài nước để gặp gỡ một số kẻ chống đối bên ngoài… Có điều, sau tất cả những bản án được tuyên, Quân có vẻ thận trọng và cảnh giác hơn trong quá trình hoạt động…
Song sự kín tiếng của Quân không khiến gã bị đám đồng đảng tố cáo. Trong đó phải nói tới câu chuyện với Nguyễn Hoàng Đức.
Về Paul Nguyễn Hoàng Đức, Mõ Làng đã viết như sau: “Những năm tám mươi, cuộc sống sau chiến tranh vô cùng khó khăn, lợi dụng khí chất không bình thường của Đức, một số kẻ cơ hội đã kích động, tâng bốc và lái hướng Đức đi theo con đường nghiên cứu triết học, thần học. Người thầy đỡ đầu khai mở cho Đức là một Tổng giám mục có tiếng tăm, ông Nguyễn Văn Thuận (cháu gọi ông Ngô Đình Diệm là cậu ruột). Ban đầu Đức chỉ theo “thầy” học tiếng Pháp, nhưng đi với ma thì mặc áo giấy, thầy Thuận đã lôi kéo Đức bước vào mê cung của thần học.
Vốn là một linh mục đang bị chế độ quản chế sau chiến tranh (Đức là người quản lý ông) TGM Nguyễn Văn Thuận đã phát hiện điểm yếu về khí chất của Đức nên đã lôi tuột Đức về với Chúa. Sẵn có cái đầu hoang tưởng, sau một thời gian thọ giáo, Đức đã viết một chuyên luận “Hành trình đức tin qua cây cầu F.X Nguyễn Văn Thuận” để mô tả quá trình biến đổi tình cảm, tâm lí và đến với chúa của Đức. Sau này, khi ông Nguyễn Văn Thuận sang Roma nhậm chức Hồng y, ông đã mang theo bài chuyên luận đó và chuyển cho Bộ Phong thánh ở Roma lưu giữ để chứng minh cho sự diệu kì của đức tin”.
Cũng chính bởi mối quan hệ như thế với Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận và quá trình trở cờ, Nguyễn Hoàng Đức từng được Vatican mời làm nhân chứng về đức tin cho việc phong thánh của ông này. Tuy nhiên, mới đây nhân vật (Nguyễn Hoàng Đức) này bị Lê Quốc Quân, một người Công giáo gốc Vinh tố cáo trong quá trình tham gia quản thúc Hồng y Nguyễn Văn Thuận (khi Nguyễn Hoàng Đức còn là công an), ông này đã hành hạ cố Hồng y này. Trong khi trả lời báo chí sau khi sang Vatican làm việc, Cố Hồng y Nguyễn Văn Thuận đã cho biết trong thời gian bị quản thúc tại Hà Nội, không một người Công an nào hành hạ ông cả”.
Bị tố cáo, Nguyễn Hoàng Đức đã không thương tiếc khi viết: “Nhưng sự việc có bước ngoặt của nó, trong khi tôi vẫn trọng Quân, thì một anh bạn cũng thân Quân nói rằng “Quân nó hay nói dối lắm, vì nó là luật sư thì cãi kiểu gì chẳng được!” Khi ngồi ăn tại nhà tôi, Quân nghe, và có trực tiếp điện thoại cho anh bạn V, hỏi “có phải anh nói tôi là người hay nói dối không?” Anh V không đáp, không biện hộ, coi như thừa nhận. Còn tôi kể từ đó, tôi thấy Quân thường dùng các võ mưu mẹo, ma lanh, mánh lới, khôn ăn người…
Mới đây Quân gửi cho tôi bức ảnh này, tôi nói Quân không nên dùng những thứ thơ thế này để chọc ngoáy tôi, nhưng Quân muốn thách thức tôi. Vậy tôi xin đưa ảnh bài thơ này lên. Và cũng để nói với các bạn biết rằng nếu tôi có viết bài về Quân, là có lý do của nó, chứ không phải tôi là kẻ muốn đâm bị thóc chọc bị gạo, gây mâu thuẫn với người khác”.
Sự việc thêm một lần nữa cho thấy, làng rận Việt chưa bao giờ vắng chuyện để nói. Chuyện đấu đá vì thế cũng manh nha phát triển. Nguyễn Hoàng Đức và Lê Quốc Quân (đều là những người Công giáo, có điều Nguyễn Hoàng Đức nhập đạo sau) đã từng xem nhau là tri kỷ, là đồng đảng nhưng họ sẵn sàng hất bỏ, tố cáo nhau khi bị động chạm. Thế mới biết, họ (đám rận chủ) cũng chỉ là những kẻ ham hư danh, thích thể hiện và xôi thịt như ai.
PHƯƠNG NAM
Nguồn: Non sông Việt Nam