Sau ngót ba năm ngồi ở ngôi cao trong đảng Việt Tân, Trần Khải Thanh Thủy đã bị quẳng ra đường như người ta đối với một mớ giẻ rách. Bơ vơ nơi xứ người, không nghề kiếm sống, Thủy đã ngửa mặt lên trời mà than: “Ra khỏi ảo ảnh rồi, khắp xung quanh mình là bao xác chết của những ước mơ không thành, những dự định bị bỏ rơi những lý tưởng bị bóp méo… không việc làm (không thu nhập), không vị trí, đành tự nhủ: Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…”. Trong cơn điên, Trần Khải Thanh Thủy đã tự bạch hết những thâm cung bí sử của đời mình với Việt Tân.
“Buồn trông cửa bể chiều hôm”
VII- Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt:
Cái đích của tuyên vận là phải hướng đến tự do, phải tùy người tùy cảnh, điều kiện, cơ hội, thời điểm mà đưa ra phương pháp phù hợp, chẳng hiểu tuyên vận kiểu gì mà mình thấy bức bách như bị …xiềng, hễ trong bài có nhắc đến tên Hồ Chí Minh là bị gạch, mở “volume” lớn một chút là bị nhắc: “Chiến hữu phải giảm “tông” xuống cho nhẹ nhàng, trang của mình, chủ yếu là hướng vào quốc nội nên không thể để người dân bị xốc”.
Từ bài dân chủ đến bài dân oan…, đều bị sửa, bị gạch. Cứ liên quan đến tiền (trong các bài tường thuật lại các cuộc yểm trợ gây quỹ cho các nhà dân chủ) là bị bỏ xó, vì “ngại công an biết, sẽ đánh phá, không có lợi cho phong trào”. Sợ cảnh…“áo gấm đi đêm” mình đành phải đưa đi ngả khác để động viên tinh thần bà con trong cộng đồng cùng anh em chiến hữu. (Mấy tháng trời mọi thành viên trong ban tổ chức cùng phối hợp nhịp nhàng, từ in thiệp mời, kêu gọi bà con, anh em đóng góp, ủng hộ mới gom được bát nước công đức nghĩa tình khoảng chục nghìn USD, chứ có phải bỗng dưng tiền nhảy vào túi của các nhà đấu tranh dân chủ tại quốc nội đâu?)
Lẽ ra “ăn cây nào, rào cây ấy”. Từ hồi trong nước, mình đã là cây bút chủ lực cho nhiều tờ báo lớn nhỏ, phụ trách cả trang văn hóa, xã hội, gia đình hay biên tập bài vở cho cả tập nguyệt san, bán nguyệt san, viết đủ các thể loại phóng sự, tiểu luận, phê bình , tùy bút, ghi chép v.v), đến khi đủ can đảm bước sang lề trái, dưới sự điều hành thông thoáng của anh Nguyễn Hải (khi ấy là vụ trưởng vụ quốc nội) mình cũng tả xung hữu đột, phân thân thành năm, bảy mảnh, với đủ các tên, làm được vô số việc…Chỉ cần đề đạt nguyện vọng, ý kiến, thấy được là anh: “Ok em”, làm tới đi. Vì thế mới có cái gọi là…phong trào quần chúng, biểu tình vào các ngày lễ…ớn, chặn đường các quan đồng chí để kêu gào, đưa đơn, mới có cảnh dân oan xông vào tận đồn công an đòi thả người, rồi bị chúng bắt đi thả tận bãi tha ma nơi cửa rừng , trong đêm tối, cách Hà Nội cả trăm km để bà con sợ rúm vào với nhau, vừa lạnh, vừa đói…để mình lại phải phóng bút tố cáo, hết bài nọ tới bài kia, bài cứ ào ào phi lên mạng, khiến công an Việt Nam không ít lần mất ăn mất ngủ, tưởng có người của Hải ngoại về tận Hà Nội lấy thông tin, kích động dân oan, thành lập nhóm phóng viên Hà Nội, nhóm phóng viên VNN … Phải dùng cả trăm bó đuốc để bắt bằng được một con ếch run rẩy, còi cọc là phóng viên Nguyễn Thái Hoàng tại báo thể thao Việt Nam, khiến thằng bé run như cầy sấy, rúm “ngũ túc” lại, vái lấy vái để:
– Lạy các anh, ba đời nhà em là cách mạng nòi, củ chuối, mái gianh, rau cháo quanh năm , không có nòi phản đảng…Dù các “thế lực phản động” có cho em cả nghìn lạng vàng, em cũng không có nổi lá gan to bằng trái núi như thế. Hơn nữa em chỉ là phóng viên thể thao, viết sao được thể loại…chống đảng bằng cái giọng tuyên truyền, kích động đến mức điên cuồng ấy ạ? Dạ xin các anh tha cho, đừng theo dõi, bắt nhốt em làm vợ con em nó sợ, bố mẹ em đau tim, tổn thọ, còn nếu phải đổi cái tên cha sinh mẹ đẻ để các anh không mảy may nghi kị em xin đổi ngay…
Hết lần này lại lần khác, cho đến khi bị đích danh ả Jiuda phản chúa Phạm thị Lộc ton hót:
– Cứ đồng ý trả lại quyền lợi cho tôi, tôi sẽ nói hết…“Thái Hoàng là thoáng hài, là con Trần Khải Thanh Thủy chứ ai ? Đọc văn biết người, đọc bao nhiêu sách, truyện của nó cả trong lẫn ngoài ngành công an mà còn không biết sao ?
Vì vụ tố giác này mình đành phải công khai tên tuổi, đấu tranh trực diện và được bà con trong cộng đồng Hải ngoại yểm trợ cả vật chất lẫn tinh thần, còn không, vẫn tiếp tục phất cờ cùng các nhà dân chủ trong bóng tối, hưởng đồng lương “phọt phẹt” của Việt Tân, chỉ vì anh Hải bảo: “Ra công khai có lợi cho em nhưng sẽ bất lợi cho phong trào em à, vì những người dân oan sẽ không còn được thường xuyên viết bài bảo vệ như trước nữa”…Thế là “Ok anh, ý anh là ý chúa, còn em là con chiên ngoan đạo”
Vào tù, ra tù…chuyển từ vụ quốc nội sang vụ tuyên vận…Từ người điều hành cũ sang người điều hành mới, kết quả từ cây thẳng, bóng tròn, xum xuê hoa trái, hóa cây còi bóng cọc, bị bao vây tứ phía, đến che chắn cho mình còn gượng gạo, giáo điều, sao tả xung hữu đột như thời còn “say trí lớn” dưới sự điều hành của anh Hải được?
Cái gọi là “ăn cây nào, rào cây ấy” lại càng tệ, trong khi Đàn Chim Việt, báo Tổ Quốc, Thời Báo, Việt Báo v.v, báo nào cũng thương con chữ nhọc nhằn, chân thực của mình, cũng như hiểu được tấm lòng quằn quại, đau xé trước vận mệnh đất nước của mình, nên chỉ vài tiếng sau là bài được nhảy trên mạng ngồi, riêng Việt Tân còn “cảnh giác cao độ” với câu chữ của mình, nâng lên đặt xuống chán chê. Vài ngày, thậm chí cả tuần hoặc nửa tháng mới đi nổi. Bài vừa mất tính thời sự, vừa bị cắt cúp theo kiểu tuyên…vặn, tuyên vẹo làm mình cụt hứng, độc giả cũng chẳng hào hứng đón nhận.
Đành rằng “một ngôi sao chẳng sáng đêm, một thân lúa chín chẳng nên mùa màng”. Mình tìm đến với tổ chức để nhân thêm sức mạnh, coi tổ chức như một phương tiện để đấu tranh. Sức mạnh đâu chả thấy, chỉ thấy bị lệ thuộc, gò bó, phương tiện thì…chậm rì, chậm rịt. Lẽ ra trong xa lộ thông tin rộng lớn này phải phóng hết tốc lực, với tốc độ tối đa 80 mile một giờ thì ngược lại chỉ chạy rôtda 10- 15 mile…Người luôn có một “động cơ đốt trong” như mình làm sao chịu nổi tốc độ rùa bò (do không biết cách điều khiển phương tiện hoặc qúa nhát sợ ,e dè như vậy)
Như ngựa gầy, vó móng mỏi cuồng, muốn phi nước đại giữa thảo nguyên bao la nắng gió, mà bị đóng móng, đeo rọ mõm, cắt gân chân, mình bực phải lên tiếng, theo kiểu dân gian vẫn dạy: “Bi” thì phải “phẫn”, phẫn để mà “phát”, phát để thành “động”…cuối cùng được Việt Tân “đậy” kín lại như cách hành xử thông thường với bao nhiêu con người tài giỏi, có tâm, trí, đức khác, từ Phạm văn Liễu, Nguyễn Xuân Nghĩa( vụ trưởng vụ tuyên vận, Sau đổi sang Vụ kế hoạch)
Nguyễn Trường Lưu, Trần Xuân Ninh, Nam Dao, Phan Văn Hưng, Đặng thị Thanh Chi, Huỳnh Hữu Phước, Nguyễn Hải (Lê Xuân Bình), Nguyễn Trọng Việt và hàng trăm đảng viên bỏ đi khác..Chắc chắn mình chỉ là cái gạch nối giữa những người còn ở lại và những người đã âm thầm bỏ đi, chưa thể là dấu chấm cuối cùng.
Vấp ngã giập mặt phải nhận ra mình, Việt Tân liên tục vấp trên cùng một mô đất mà vẫn ảo tưởng, quanh co, vẫn vỗ ngực “ chúng ta đã làm hết sức mình, chúng ta không bỏ rơi các nhà dân chủ, dân oan, dù có phải đảng Viên Việt Tân hay không chúng ta cũng lo lắng quan tâm tới họ”… (trường hợp như chị Nga vợ nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa phải gọi là quan to, chứ đâu phải quan tâm (vì vừa nhấc máy lên đã nghe tiếng quan Việt Tân hét lên trong máy rồi (phần 3 – diễn biến và sự thực)
Còn dân oan thì rõ như ban ngày rồi, khi mình bị bắt, không ai viết bài phản ánh, quyên tiền giúp họ nữa, nên Việt Tân cũng bỏ mặc họ, không một lời tuyên bố( Vì sợ người khác biết cái thóp của đảng cuội: Dễ làm, khó bỏ, được chăng hay chớ, làm kiếm chút oai trên cơ sở những đồng tiền đóng góp của anh em phía dưới mà thôi , đâu cần đường lối chủ trương, chính sách , cải cách gì , danh cũng chỉ là danh hão, sản phẩm của những bộ óc nghèo nàn nhưng đầy tham vọng (thay vì khát vọng ) mà thôi…
Thật không biết phải nhận định thế nào nữa, chả lẽ lại phải sửa chữ sai trong ca dao mới
Một sai làm chẳng nên non
Ba sai chụm lại thành hòn núi sai…
Thành…
Một ngu làm chẳng nên non
Ba ngu chụm lại thành hòn núi ngu …ư?
“Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng”, mong “ông không cần” (Đỗ Hoàng Điềm) nhìn nhận ra vấn đề mấu chốt này mà điều hành, lãnh đạo cho hợp lý hợp tình, đừng lúc nào cũng “hòa và đồng” bỏ qua tài năng, cá tính của từng người nữa. Dùng người như dụng mộc, không thể đánh đồng tất cả các cây trong rừng đều là vông vang, rỗng ruột với vàng, lim, sến, táu đặc ruột, gỗ chắc, bền được. Lúc nào cũng buộc cái tôi chân chính phải ù lì bị động, để hòa chung vào cái chúng ta nhợt nhạt, trống rỗng thì còn gì là bản sắc, cá tính? Tất cả chỉ là một sự “hòa, đồng”, giống hệt một bãi cỏ xanh rì mà lãnh đạo là người điều khiển máy cắt cỏ vậy. Đều đặn hàng ngày, hàng tuần, hoặc vài phút cắt một lần…Trông xa thì đẹp và đều chằn chặn, nhưng tìm đâu ra chỗ đứng của các nhân tài? Tất cả các loại hoa thơm cỏ lạ, mà không phải cỏ mượt đều bị nhổ sạch, vặt sạch, còn ai có kích cỡ ngoại lai (như mình vừa thống kê) nếu không chịu xén bằng cũng mang tiếng: “cái tôi to qúa” lấn át cả tính đảng, tính cộng đồng. Còn mình thì được tặng hàng loạt những danh từ mĩ miều (chỉ trong kho Việt Tân mới có: “Ngang bướng, kiêu ngạo, nhục mạ người của tổ chức v.v . Nhưng thôi, tất cả đã có chứng cớ rồi, ai đục, ai trong, lịch sử sẽ phán xét. Ai đẻ những quả trứng vàng cho đảng Việt Tân xơi và ai chỉ cong mông rặn…cho đảng Việt Tân ngửi (ngay lúc này đã có câu trả lời rõ rành ). Người đến sau như mình, chưa hề đặt chân lên mảnh đất Châu Âu đã ngửi thấy mùi thối – sản phẩm đặc trưng của gã “thỏ đực” từ trong lòng Paris bay ra. Chỉ cần biết mình là người của Việt Tân, anh em cựu đảng Viên từ thời mặt trận đã bảo:
-Ôi, thằng cha ấy nhân cách thối lắm, chả khác gì đảng viên cộng sản đâu, cũng bồ bịch tùm lum với vợ của chiến hữu mình
Hoặc:
– Không ai chịu được cái gã mặt dơi tai chuột, đầy háo danh, tham vọng này, chị cứ sống đi rồi sẽ biết ..Chắc chắn chúng tôi không ngạc nhiên khi chị rời khỏi Việt Tân đâu, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi
Lại:
– Trần Khải Thanh Thủy là gà mái biết đẻ trứng nhưng có vuốt, có cựa chứ không phải là gà tồ để người ta nhốt trong lồng mãi được, nhất định có ngày phải bừng ngộ mà thoát ra khỏi lồng thôi .
Cái nhỡn tiền đầu tiên mình khẳng định mà không sợ sai lầm là Việt Tân, cho dù có là đảng Phái chính trị yêu nước, nhưng hoàn toàn không dám dấn thân vì đại nghĩa . Cho dù xuất phát điểm của mọi người đều rất trong sáng; hướng về quốc nội canh tân đất nước nhưng ngay từ những ngày đầu tiên đã bị “bong móng niềm tin” với Cộng đồng nên bây giờ dù cố xoay cách nào thì ngôi nhà Việt Tân cũng là ngôi nhà tạm bợ, không móng, cũng không thể xây cất trong lòng cộng đồng được. Vì thế số đảng viên không thể phát triển lên được mà cứ hao hụt dần. Đã thế trong qúa trình điều hành lại qúa dở. Nếu coi hiền tài là nguyên khí quốc gia,( hay nguyên khí của đảng phái cũng vậy) thì bao nhiêu người tài đi hết rồi, còn lại toàn những người hiền, dẫu có giữ nguyên số lượng hiện tại thì khí chất anh hùng thời đại cũng không đáng kể. Xưa nay có ai trao vận mệnh đất nước vào tay người chỉ có đức mà không có tài đâu? Cả triệu người hiền của nước Mỹ cũng không bằng một Thomas Edison thiên tài, người phát minh hơn 1000 sáng kiến, đặc biệt là việc tìm ra điện, khiến nền văn minh nhân loạị nhảy sang trang mới và phát triển như vũ bão trong lĩnh vực điện tử. Đêm có điện đầu tiên, cả nước Mỹ không ngủ, tràn ra đường bày bàn tiệc nhảy múa ca hát sáng đêm…Điều này cũng lý giải tại sao trang Dân Làm Báo, thoát thai từ trang Web của Lê Công Định, chủ yếu do Đặng thị Thanh Chi và Huỳnh Hữu Phước (cựu ủy viên trung ương) sáng lập, lại thu hút người đọc đến thế, trong khi Việt Tân cậy có tiền và có cả vụ tuyên vận mà không mấy ai thèm lai vãng. Thông tin thì toàn nhai lại của các báo khác mà không biết một điều đơn giản là: “Nhai lại của mình thì chóng chán, nhai lại của người khác thì mất vệ sinh”. Đến mức ông Nguyễn Kim Hường phải bảo : “Mất cả một nắm tiền cho vụ tuyên vận mà không bằng một góc của dân làm báo”. “Thua trời một vực không bằng thua bạn một ly” đã đủ nhục rồi, đằng này thua bạn cả một vực luôn . Thật là “ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa”. Đến mình viết như cầm đá ném khỏi tay , như người nhấp vào hơi men, viết báo, văn đã thành phong cách , bách phát bách trúng rồi (vừa chín muồi về nghệ thuật, vừa đam mê theo đuổi lý tưởng của thời đại là chấp nhận đấu tranh, cống hiến) mà còn bị đứng ngoài guồng quay của họ thì chứng tỏ Việt Tân bảo thủ, dốt nát, cơ cấu, bè phái đến cỡ nào? Toàn cỡ giám đốc ma, thi văn hợp tuyển mãnh, những ban bệ siêu lừa cả.
Sau 17 tháng xa cách, được sang Mỹ đoàn tụ cùng vợ, ông chồng xã hội chủ nghĩa của mình mới ngã ngửa ra vì cứ tưởng mình được đảm trách một công việc nào đó ở báo, đài hoặc các trang mạng Việt Tân để hưởng lương, đâu biết mình chỉ là “cây cảnh” bất đắc dĩ, như thơ của Lý Vương Miên Trinh (Trung Quốc) :
“ Chậu tùng cao vài tấc
Uốn mềm từ gốc, thân
Khách đến thăm rồi chúc
Chí cao hãy thấp dần”
Chỉ khác so với khi ở quốc nội là hoa nằm ngoài danh mục (phải tự bươn trải kiếm sống bằng ngòi bút của mình) thì ở Việt Tân là hoa… trong danh mục mà thôi. Cho nên phải “lấy sức mình là chính, tự xoay theo tinh thần Việt Tân” không được kêu ca phàn nàn gì hết, dù các quan lớn có cắp cặp đi đó, đi đây, tiêu tốn tiền nghìn, bạc vạn của anh em, hoặc luẩn quẩn loanh quanh, rong chơi, đợi thời chẳng có phương thức đấu tranh hữu hiệu cụ thể nào, cũng mặc. Làm người cứ phải ngu ngu một chút mới hòa đồng, mới sống được, mình cứ hơn đời, hơn người ở các nơ ron thần kinh, gì cũng muốn tìm tòi, hiểu biết, muốn việt Tân phải khác xa với Việt cộng sao được. Đạo đức của họ là sự cào bằng , sơ đồ hóa, xấu đều hơn tốt lỏi cơ mà, mình cứ vuông thành, sắc cạnh hiểu thấu tim đen của họ như vậy, làm sao họ chịu được?
Việc anh Nguyễn Hải và bác sĩ Nguyễn Trọng Việt bỏ đi thì là việc của hai người, đâu phải của mình mà lúc nào cũng : “Thôi rồi, hai người có tâm, có tài, có đầu óc tổ chức cũng như dám hy sinh quyền lợi vật chất cho bà con, anh em trong quốc nội mà bỏ đi thì Việt Tân hết vị rồi. Đường hướng tổ chức không có, tiền cấp dưới kiếm được chỉ đủ chi cho bè nhóm lợi ích thuộc lãnh đạo trung ương tiêu, bao giờ đến đích?”.
Cho dù đã được răn đe, phủ dụ: -Anh Nguyễn Hải, bác sĩ Nguyễn Trọng Việt không phải là chân lý, sao mình vẫn thèm được làm việc với họ, những minh quân ,minh chủ đúng nghĩa của đời mình, những người mà hơn 40 năm sống trong ao xã hội chủ nghĩa mình không thể nào tìm nổi, chỉ khi xác định phải trườn mình ra biển lớn mới gặp gỡ, gắn bó , cùng phát tiết tinh hoa cho lý tưởng thời đại, cho một nước Việt Nam thực sự tự do, nhân quyền và văn hóa thì lại bị những kẻ tiểu nhân, cơ hội, nhân danh chiến hữu, nhân danh tổ chức phá đám. Lại một lần nữa phải mượn thơ của nhà chí sĩ cách mạng Phan Bội Châu để bày tỏ nỗi lòng mình:
Đất trời nuôi chí trượng phu
Thế gian thầm mỉa …cái ngu con người
Ra khỏi ảo ảnh rồi, khắp xung quanh mình là bao xác chết của những ước mơ không thành, những dự định bị “bỏ rơi” những lý tưởng bị bóp méo… không việc làm (không thu nhập), không vị trí, đành tự nhủ: Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…về lại ngôi nhà của mình mà dưỡng thương, dưỡng bệnh rồi tìm lại chỗ đứng cho mình thôi. Một ngọn đèn sáng lại đi rọi vào góc khuất, bị chủ đèn che kín tầm nhìn, rõ là …chẳng cái dại nào giống cái dại này.
Vĩ thanh: Vậy mà, khi bị bắt Trần Khải Thanh Thủy cứ leo lẻo rằng mình là nhà đấu tranh độc lập, không dính dáng gì đến Việt Tân!
Nguồn: Mõ làng