Đau hết cả người khi “người lăng loàn của năm” Bùi Hằng cho thay đổi giao diện blog của mình. Nàng đẹp, vẫn biết điều ấy, bởi nếu nàng không đẹp thì anh chàng 4 mắt, môi thâm có cái tên mỹ miều Xuân Diện đã không bình chọn nàng cái danh hiệu người phụ nữ của năm, mặc cho nàng hễ cứ mở mồm là xưng “bà” và phun ra cái thứ “máu trên, máu dưới” bắn tóe vào tất thảy những thứ quanh mình, khiến thiên hạ bao phen khiếp đảm đến mức cứ nhìn thấy nàng là người ta vội lảng. Các cụ chẳng đã dạy tránh voi chẳng xấu mặt nào, mà nàng còn tờm hơn voi ấy chứ. Việc nàng chọn cái tranh của thằng họa sĩ xỏ lá nào làm nền giao diện trông mà…phát ọe. Mả cha cái thằng bôi sĩ nó vẽ vời thế nào mà người ta thấy nàng nhợt nhạt với cái mồm rộng ngoác, được bao quanh bởi cái gọi là bờ môi dày ứ hự như hai con đỉa trâu mọng máu. Đúng là cái thằng họa sĩ có hơi xỏ lá tí nhưng mà tài, không tài sao được khi chỉ bằng vài nét cọ đã lột tả được cái điểm mạnh nhất của em: Đó là cái l.m , đừng vội nghĩ bậy…Anh không tục như nàng đâu – đấy là cái lỗ mồm.
Chẳng biết hồi này căn bệnh hoang tưởng của em về những màn rượt đuổi, bị công an theo dõi, tra tấn, bắt cóc đến đâu, nhưng đọc cái văn phong và cách em trang trí blog của mình đủ thấy bệnh tình em không có dấu hiệu thuyên giảm.
Vẫn biết cái quyết tâm đấu tranh vì chính nghĩa và sự thật của em nó to tướng, chẳng thế mà cùng với mấy chị Zân trủ, kỹ nghệ tạo “rân oăn” của em đã trở thành thứ tuyệt đỉnh công phu. Việc em biến các bà, các mẹ hết sức lao động ở vùng quê xa xôi , hẻo lánh bỗng chốc thành lao động chính khi kéo họ về tận Hà Nội ngồi vật vờ ở vườn hoa để đóng vai “rân oăn”. Trách họ già rồi mà dại, cũng tại em biết cách lợi dụng sự khốn khó của họ, dùng những đồng tiền ma mị ra nhử để rồi họ bỏ nhà , bỏ cửa, xa con , xa cháu ra dật dờ ngồi vườn hoa, đóng vai dân oan “tố cáo chính quyền đàn áp”. Vật vờ, giật dờ hết ngày dài lại đêm thâu để nhận được mấy đồng bạc lẻ và vài lời bơm thổi của em. Sao em không bảo mẹ mình đì làm chuyện ấy mà lại bắt mẹ, dỗ bà những gia đình nông dân chân lấm tay bùn ra đây làm công cụ để em kiếm tiền hải ngoại và đánh bóng tên tuổi vốn đã ngập sâu trong nhơ nhuốc của em. Trước giờ với cái ngữ em, chỉ quen ba chuyện quân khu, quân kheo… tranh chồng giựt vợ, cộng thêm cái màn cặp kè với đám xã hội đen, chả ai biết đến. Vậy mà chỉ với vài màn zân trủ, thiên hạ đã biết đến em như biết đến những model trong giới showbiz. Mà mấy đứa trẻ ranh trong đám showbiz còn xách dép cho em ấy chứ. Chúng nó quá lắm muốn kiếm ăn thì bày trò sex, shock…rẻ tiền. Đằng này em đi làm “dâm chủ” hẳn hoi. Chúng nó đú theo em làm sao kịp. Đám showbiz có muốn kiếm tiền thì phải dựa hơi mấy đại gia trong nước, còn em, em bám hẳn mấy anh cờ vàng lưu vong hải ngoại. Đẳng cấp của em nó hơn hẳn là ở chỗ ấy. Đấy là chưa kể đến những cụm từ to tát mà em hô hét trên trang tin của mình như tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm, dân chủ, nhân quyền…Nghe đến đó anh đảm bảo mấy em trong giới showbiz phải gọi em bằng cụ luôn ấy chứ.
Có điều dù em có thay đổi giao diện trang tin hay đưa những thứ gì ghê gớm lên đó thì em vẫn chỉ được đám cờ vàng hải ngoại coi là con điếm dâm chủ mà thôi. Không chữ nghĩa, trình độ. Kiếm miếng ăn chỉ bằng tụt quần, vén váy, chửi bậy , vu cáo…thì dù có núp dưới danh nghĩa nào em cũng chỉ là một con đàn bà lăng loàn trong con mắt thiên hạ. Tất nhiên cái lăng loàn ấy của em sẽ được một đám ngợm người lợi dụng, bởi nó cũng có ích cho những hoạt động gây rối công cộng, mà em là một con cung quăng tích cực. Nhưng kiếm được đồng tiền ấy nó nhục lắm, đó là chưa kể em còn hủy hoại cuộc đời chính cậu con trai của mình khi dẫn nó đi theo tiếng gọi của đám cú đêm. Thiên hạ khinh bỉ, gia đình ngoảnh mặt, liệu em có cảm thấy hạnh phúc khi bưng bát cơm đầy, hay nâng ly rượu với đám Tường Thụy, Quốc Quân? Mẹ em liệu có vui, khi con gái bà trở thành công cụ kiếm cơm của một đám vong nô, phản quốc. Em có ngủ ngon giấc khi kích động ngoại bang can thiệp công việc nội bộ nước nhà những mong được thêm tí bơ thừa, sữa mốc???
Tội nghiệp em, khốn nạn cái thân Bùi Hằng em! Hãy nghĩ đến tương lai con mình. Đừng vì vật chất tầm thường mà bán rẻ lương tâm, dâng con mình cho đám quỷ dữ.
Cầu Chúa, xin đức Phật từ bi cứu khổ cứu nạn giác ngộ em. Anh đành phải nhờ tất các đấng thiêng liêng ấy, bởi em, nay quỳ gối ở nhà thờ, mai xì sụp khấn vái ở đền ở phủ…anh cũng chẳng thể hiểu lúc nào em theo tôn giáo gì? Có lẽ tôn giáo duy nhất mà em thờ phụng đó là những đồng đô la xanh mang mùi máu của những chiến sĩ cách mạng đã ngã xuống, mùi nước mắt của những nông dân bị em lừa đảo. Người ta bảo Nhân nào Quả nấy, nếu không biết dừng lại những cơn gió độc mà em đang gieo hôm nay, chắc chắn Hằng sẽ gánh trọn cả cơn siêu bão trong một tương lai không xa.
Với em lúc này quay đầu liệu có phải là bờ?
Nguồn: Loa phường