Trong lúc đang phải gồng mình lên để giải quyết những hậu quả do sự yếu kém trong quản lí kinh tế, xã hội để lại, thời gian qua nhà cầm quyền ở Việt Nam cũng vất vả không kém trong những cố gắng đối phó với tập hợp của một số trí thức cơ hội trong nước đang can thiệp sâu vào đời sống chính trị.
Bên cạnh số đông trí thức có tâm huyết, trách nhiệm đang cố gắng chia sẻ khó khăn với những người lãnh đạo đất nước thì có một bộ phận nhỏ trí thức đã kết bè, kéo cánh làm rối thêm tình hình. Có thể kể ra một số hoạt động gần đây của họ như: tổ chức biểu tình chống Trung Quốc gây căng thẳng trên Biển Đông, gợi lại những xung đột trên vùng biển Hoàng Sa, Trường Sa, chiến tranh biên giới phía Bắc để kích động sự thù hận với Trung Quốc; Tự soạn thảo Hiến Pháp mới, đưa kiến nghị, kí tên tập thể đòi sửa đổi Hiến Pháp theo ý mình; Kí tên vào tuyên bố công dân tự do… Liên tục như vậy và cũng chỉ một nhóm trí thức đó làm tình hình đã rối càng rối thêm.
Thực tình mà nói, trong số những việc nói trên có khía cạnh họ đúng, nhất là cách lập luận, nói năng ở một số vấn đề là rất thuyết phục. Tuy nhiên, do động cơ không trong sáng họ đã ngụy biện để bẻ cong chân lí phục vụ cho mục đích của họ là kích động sự thù hận của dân chúng với chính quyền. Chính vì vậy mà họ rất khéo léo trong khai thác các vấn đề, các sự kiện làm cho dân lành dễ ngộ nhận.
Trong câu chuyện biểu tình chống Trung Quốc họ đã lấy những tình huống cụ thể như cản trở, xua đuổi ngư dân, cắt cáp thăm dò dầu khí, đưa người ra du lịch ở Trường Sa, thành lập đơn vị hành chính Tam Sa, lục lại công hàm của Thủ tướng Phạm Văn Đồng kí năm 1958 về biển Đông, cuộc chiến đảo Gạc Ma… để hô hào một cuộc chiến chống Trung Quốc, coi Trung Quốc là kẻ thù, đổ tội cho chính quyền bất lực, bán nước, cúi luồn làm nô lệ cho Trung Quốc… Những tuyên bố đó được phát ra từ những người tự vỗ ngực là đã từng làm cố vấn cho hai đời chính phủ thì quả thực là không hiểu nổi. Cái không hiểu cơ bản nhất là các cựu cố vấn chính phủ đã không lấy cái lợi ích căn bản, nền tảng vì sự yên ổn của an ninh quốc gia mà chọn cách ứng xử sao? Nếu chỉ vì những sự việc đó mà tuyên bố thù địch, gây chiến tranh với nhau sao? Chưa nói đến xu hướng hội nhập của thế giới ngày nay đã làm các quốc gia lệ thuộc, tương tác lẫn nhau để phát triển. Quan hệ đối ngoại cũng đã chuyển từ chia phe, đối địch sang hợp tác cùng có lợi. Trong dòng vốn rẻ. ưu đãi được rót vào Việt Nam cho đầu tư, phát triển có cả dòng vốn khá lớn từ Trung Quốc… Nhiều lắm những lí lẻ bị họ lờ đi mà chỉ hô hào cho sự thù địch. Là con dân đất Việt, chẳng ai không căm giận lũ đại hán dở trò tiểu nhân cứ quấy nhiễu, chọc tức láng giềng trên thế nước lớn. Song gậy ông đập lưng ông, càng làm vậy thì các nước nhỏ càng cảnh giác và xa cách họ mà thôi. Tuy nhiên, không thể vì thế mà gây chiến với họ được, mà phải kiềm chế họ, tranh thủ hòa bình để xây dựng đất nước. Hỡi những cái đầu trí thức kia ơi, đừng dối trá.
Chưa hết, trong cái trò hề biểu tình chống Trung Quốc họ đã cố tạo ra những tình huống để tạo tiếng vang cho mình. Tôi đã từng cùng đến những cuộc biểu tình đó để quan sát. Thực ra, họ chỉ có một nhúm người thôi, đầu tiên là tụ tập nhau lại, tung biểu ngữ, cờ quạt ra, chụp vài cái ảnh để đưa ngay lên mạng rồi kéo nhau ra đường. Cái thâm thúy của họ là ở chổ, phố xá Hà Nội, Sài Gòn lúc nào cũng đông đúc, chỉ cần xàng xê một chút giữa đường là sẽ ùn tắc lại. Quay phim đi, chụp ảnh đi, sẽ thấy một rừng người, xe, nhưng thực ra chủ yếu là dân lành đi qua không lưu thông được mà thôi. Hơn thế nữa, người VN vốn hay hiếu kì, dừng lại xem, tắc đường, thành đám đông, vậy thôi. Nếu chính quyền cao tay làm hàng rào ngăn tuyến cho họ đi thì chỉ một lúc thôi, tự họ thấy lạc lõng mà giải tán. Một cuộc biểu tình mà không có lấy một diễn văn cho ra hồn, không có lấy một thủ lĩnh chính trị cho sáng giá thì thật thảm hại.
Họ cũng đã cố lôi kéo giới này, lực lượng nọ vào cho đông đúc, xôm tụ nhưng thất bại. Đầu tiên là giới sinh viên, lớp trẻ sẵn nhiệt huyết nhưng rất ấu trỉ về chính trị, rất thiếu kinh nghiệm sống. Song, thanh niên, sinh viên bây giờ quan tâm những cái khác chính trị. Họ có thể gào lên, khóc lóc đến chết ngất vì một thần tượng giữa đám đông hàng ngàn người nhưng họ không biết bí thư thứ nhất Trung ương Đoàn là ai. Thế rồi các biểu tình viên quay sang lôi kéo các nhóm nông dân mất đất khiếu kiện đông người. Nhưng các bác nông dân chất phác vốn thực tế hơn trí thức, họ chỉ biết đòi đất của họ chứ không quan tâm đến chính trị. Cho đến bây giờ, họ chỉ còn trông cậy vào lơ thơ vài nhân vật bất mãn do đủ thứ lí do, chia chác của thừa kế không đều mà chính quyền không bênh vực, cơ quan thải hồi, công ty cho thôi việc, vợ ngoại tình với xếp…
Trong câu chuyện ra kiến nghị, tuyên bố, kí tên tập thể nào đòi bỏ điều 4, tam quyền phân lập, từ giã ý thức hệ, phi chính trị hóa quân đội… Họ cũng đã thiếu trung thực – phẩm chất vốn có của giới trí thức – rằng họ rất hiểu những đặc điểm riêng có của truyền thống chính trị Á Đông. Nếu không có cách đi đúng đắn sẽ rất dễ bạo động, bạo lực. Rằng họ rất hiểu bên cạnh một số tồn tại, yếu kém của giới cầm quyền về sai lầm kinh tế, tham nhũng… Đảng cộng sản và Nhà nước XHCN Việt Nam đã làm được nhiều việc lớn cho độc lập dân tộc, xóa bỏ áp bức bóc lột, xóa đói giảm nghèo, thực hiện chính sách xã hội cho hàng chục triệu người vừa qua khỏi chiến tranh, chèo chống với ngoại bang xâm lược, cấm vận, phát triển kinh tế, văn hóa, nâng cao mức sống cho nhân dân. Cách tuyên truyền của họ là chỉ lu loa lên những tồn tại, yếu kém, những bất công đây đó để kích động những người dân lành đang quẫn bách trong thời buổi khốn khó mà thôi.
Cái tâm không trong sáng của họ lộ rõ qua việc lấy chữ kí nhiều người để gây sức ép lên giới cầm quyền. Mọi người đang góp ý đấy thôi, các cơ quan có trách nhiệm đang thu thập, tổng hợp ý kiến đấy thôi, nếu thành tâm thì cứ góp ý chứ sao lại phải kí tá rồi gào lên những ngàn, vạn người này mới là chân lí.
Nói tóm lại, chỉ là sự háo danh mà thôi, chẳng lừa được ai đâu.
Nguồn: Mõ làng