“Gái có công thì chồng không phụ”. Bà Nguyễn Thị Dương Hà đã không quản ngại khó khăn khi lặn lội từ Hà Nội vào tận trại giam số 5, Thanh Hóa để thăm Vũ. Có điều lần thăm này khác với mọi lần trước đây, vào Thanh Hóa lần này Bà Hà không dẫn theo mình đám bộ sậu, lâu la – những kẻ dấy máu ăn phần vào thăm Vũ, chứng kiến cảnh Vũ Béo “tuyệt thực” mà bà vào để lấy bức thư cảm ơn Vũ gửi những người đã ủng hộ mình sau khi tuyên bố “tuyệt thực” như một sự tri ân và cũng là dự phòng cho lần sau nếu Vũ có phát bệnh muốn được tuyệt thực.
Tôi cũng không biết nghĩ thế nào cho phải trong cái gọi là “Thư cảm ơn của Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ“, Vũ thể hiện mình là một người rất hiểu về Luật khi chính những ngôn từ được đưa ra mang đầy tính luật. Trong đó Vũ biết rõ mình bị phạt tù về tội danh gì, trích dẫn ở điều nào của Bộ luật Hình sự. Và sau những phân trần quen thuộc của Vũ trước những cơ quan tạm gọi là truyền thông lề trái về oan Thị Mầu của mình, Vũ không quên tường thuật một cách đầy đủ nguyên nhân dẫn đến hành vi tuyệt thực của chính mình. Vũ đã nói nhiều về việc khiến mình “tuyệt thực“: “Ngày 27/5/2013, tôi bắt đầu tuyệt thực để phản đối Giám thị Trại giam số 5 Bộ Công an, Lường Văn Tuyến đã bất chấp Hiến pháp, Luật Tố cáo và Luật Thi hành án hình sự cố ý không giải quyết Đơn tố cáo Lê Văn Chiến, cán bộ Trại giam số 5 cố ý giết công dân Cù Huy Hà Vũ mặc dù trong văn bản Yêu cầu giải quyết Đơn Tố cáo Lê Văn Chiến, cán bộ Trại giam số 5 cố ý giết công dân Cù Huy Hà Vũ mà tôi đã gửi Giám thi Lường Văn Tuyến ngày 12/5/2013 tôi đã cảnh báo là tôi sẽ tuyệt thực nếu không giải quyết Đơn Tố cáo của tôi. “
Đọc đoạn thư này, tôi nghĩ Vũ là người biết và hiểu chuyện. Vũ không chỉ nói một cách rành mạch những lí lẽ thanh minh cho hành vi của mình mà còn hướng đến yếu tố khách quan trong việc chứng minh hành vi của mình khi sử dụng rất hiệu quả chế định “người chứng kiến“: “Sáng 15/6/2013 khi được Đài Truyền hình Việt Nam và một số báo chí khác của Việt Nam hỏi về tình hình tuyệt thực của tôi ngay tại buồng giam tôi, anh Nguyễn Đình Dặm, người bị giam cùng phòng với tôi đã chỉ vào ảnh của các cháu nội của anh Dặm treo tại buồng giam và nói: “Tôi lấy tính mạng của vợ tôi, của các con tôi và của các cháu tôi ra thề rằng anh Cù Huy Hà Vũ đã không ăn bất cứ miếng nào, không dùng bất kỳ chất dinh dưỡng, chất đạm và thuốc bổ nào ngoài thuốc điều trị bệnh tim và cao huyết áp trong cuộc tuyệt thực hiện nay của anh Cù Huy Hà Vũ. Ngoài ra, nếu tôi nói dối, tôi sẵn sàng chấp nhận bản án 7 năm tù mà tôi đang chấp hành tăng gấp đôi“.
Nhưng có chăng, những ngày qua do ngủ quên trong những chiến tích bước đầu này mà Vũ không biết mình bi người ta vạch mặt trước cơ quan công luận. Người ta đã biết tỏng, gọi tên chính xác cho hành vi của Vũ. Trong vai diễn một người “hành khất” này Vũ là một diễn viên tồi khi những món nghề phục vụ vai diễn không được sử dụng một cách thích hợp và dụng công. Vũ đã hở sườn và để lộ những tử huyệt khiến vai diễn của mình nhanh chóng bị người ta phát hiện là “đóng thế“. Và Vũ bị người ta kêu gọi tẩy chay trên chính sân khấu của chính mình. Và với bản tính của một kẻ không chịu thua cuộc, Vũ đã “cố đấm ăn xôi“cứu vãn cho mình ánh hào quang đã qua, cứu lại sự trọng vọng của những kẻ đã từng đặt niềm tin vào mình. Và như một kẻ vốn ngủ quên rất lâu trong những tiếng chưởi bới từ thế gian, Vũ đã lầm tưởng và gọi việc “ra văn bản giải quyết đơn của tôi sau khi tôi tuyệt thực 25 ngày” là “thắng lợi của Công lý, là thắng lợi bước đầu của việc đấu tranh của tôi và của toàn thể người Việt Nam trong và ngoài nước vì Công lý, Dân chủ và Nhân quyền” mà không nhận thức đó là một sự ban ơn trước sự van lạy cùng cực của một người không còn gì được mất nữa.
Hình ảnh của Vũ trong cảnh giả “tuyệt thực” trong một chừng mực nhất định cũng khiến chúng ta nghĩ về hình ảnh của một Chí Phèo trong văn học Việt Nam và một AQ trong văn học Trung Quốc thế kỷ 19 nhưng thởi điểm ấy những người như Chí và AQ bị chính xã hội và cuộc sống nghèo khó, bất công của sự cai trị của những thế lực bên ngoài; họ bất cần, sống du côn không lối thoát như để lên án, cầu cứu cho họ cuộc sống xứng đáng với con người hơn. Vũ lại khác, được sinh ra trong những năm tháng dân tộc đã có được độc lập, trong một gia đình đầy đủ điều kiện để học hành và kỳ thực Vũ cũng học hành như ai, cùng Tiến sỹ, cũng Ông nghè cho bằng anh, bằng chị. Và dường như trong chính hoàn ấy, Vũ lại tạo cho mình cái “khuôn” quá khổ và tự cho rằng, cái tầm của anh xã hội này không chứa nổi và Vũ đã bật khỏi quỹ đạo xã hội này lúc nào không hay. Sự ra đi của Vũ được những người thân cận trong mong như một bước ngoặt khi chính Vũ tự tạo ra cho mình những cơ hội và cũng tự tay “vặt” những cơ hội đó. Đến một lúc, không ai dám cho Vũ một cơ hội nào thì Vũ mới nhận thấy mình là một kẻ vô dụng. Nhưng lúc ấy, khi đã ngồi trên lưng cọp, được không ít kẻ tán dương và chờ đợi mình, Vũ không thể và cũng không dám quay đầu lại….Và đấy cũng là hành trình để có một Cù Huy Hà Vũ hôm nay tại Trại giam số 5 (Thanh Hóa).
Bức thư cảm ơn của Vũ sẽ là một sự tự sỉ nhục vào những người đang cố nhẫn nại, cố gắng tin vào Vũ chỉ một phần trăm. Người ta đã trao cho Vũ không ít cơ hội và đó cũng là bấy nhiêu lần làm cho họ thất vọng.
Rồi đây, khi ra tù Vũ sẽ sống với ai, ai còn dám tin một kẻ nói dối đã thành nghề….
Nguồn: Mõ làng