BBT: Bài viết sau đây là của Thiếu Long, một người Việt đang sống ở Mĩ viết cho “những người chống cộng” trong cộng đồng người Việt ở Mĩ, nhưng chúng tôi thấy, những nhà dân chủ “nội địa” cũng nên đọc cho sáng mắt ra. Do bài viết dài nên chúng tôi trích đăng làm nhiều phần.
Bài viết gồm các mục:
– “Dư luận viên” ở đâu ra?
– Các bạn đưa ra những kiến nghị tầm vóc to lớn, thiếu thiết thực.
– Đa đảng như Mỹ – Tây thì sẽ dẹp được tham nhũng?
– Thói quen bẩn tính.
– Ngày nay, chẳng có chính phủ nào muốn đàn áp dân để mang tiếng
– Tôi chỉ bảo vệ các giá trị đạo lý dân tộc, lợi ích của đồng bào của tôi.
– Quan sát các bạn hơn 10 năm nay tôi nhận ra,
– Tổng thống Mexico không bán nước, nhưng bạn hãy qua Mexico mà coi.
– Tại sao CNXH là cơ sở bảo đảm vững chắc cho độc lập dân tộc
– Dân chủ do ngoại quốc ban cho là miếng giấy nhãn.
– Độc tài không nằm ở mô hình chính trị.
– Làm sao tôn trọng các bạn được?
– Trở thành những kẻ đối nghịch với lợi ích dân tộc lúc nào không hay
– Về chuyện đa đảng
– Giở trò mất dạy khốn nạn mới để chạy tội cho giặc
– Những hành động “lợi Tàu – hại Việt”
Mấy lời của tác giả
Thật ra cách vận động, cảm hóa tốt nhất là thuyết phục ôn hòa, đó là cách có hiệu quả nhất. Các cơ quan chiến tranh tâm lý Mỹ trong chiến tranh xâm lược Việt Nam ngày xưa, cũng như tổ chức khủng bố Việt Tân và các tổ chức khủng bố, phản động ở Mỹ ngày nay vẫn thủ thỉ vào tai, làm quen online, lôi kéo, móc nối, kích động những nhân vật bất mãn ở trong nước bằng cách tỏ ra hòa nhã, lịch thiệp, ngụy quân tử, đạo đức giả một cách chuyên nghiệp. Chứ những kẻ ăn lương chuyên nghiệp tâm lý chiến khôn khéo không có những hành động gay gắt gây phản cảm.
Như vậy, cách vận động ôn hòa, và dùng lý lẽ hòa nhã, lịch sự thuyết phục là cách tốt nhất, hiệu quả nhất để thu phục nhân tâm, mời gọi người khác về phía mình. Chứ còn gay gắt chửi mắng hay châm biếm này kia chỉ càng làm đối tượng đó tránh xa, đẩy họ (và cả những người bạn bè, đồng minh của họ) về phía kẻ thù, làm cho bọn họ ngày càng lún sâu vào con đường sai quấy.
Cái nguyên tắc này là một lý lẽ thông thường mà hầu như ai cũng biết. Nhưng tại sao đối với bọn chống cộng, vichoco, dâng chủ, tàn dư ngụy, ba que v.v. thì thật khó mà tôn trọng bọn họ, khó ăn nói nhẹ nhàng với họ? Bài viết nhanh dưới đây tôi sẽ nói đến vấn đề vì sao việc này thấy như dễ nhưng lại rất khó, rất khó mà chịu nổi hay tôn trọng nổi các thành phần này.
Bài này sẽ cho thấy tại sao 38 năm qua phong trào chống cộng vẫn chỉ dừng ở vài nhóm lẻ tẻ. Viết bài này tôi cũng không hề sợ bọn chống cộng đọc sẽ biết rút kinh nghiệm, sẽ cải tiến, sẽ tiến bộ rồi trở thành 1 mối đe dọa thực tế nào đó cho đất nước. Bởi vì với cái bản chất đó, và cái trình độ đó của bọn họ thì cũng mãi vẫn vậy thôi, và họ không thể thay đổi dù có muốn.
Như vừa rồi tôi lang thang đi phê bình một số kẻ bênh vực Mỹ và phương Tây quá đáng trong các bài viết trên nhiều blogs về những vụ đàn áp bạo hành và bắt bớ người biểu tình ôn hòa ở Mỹ và các nước phương Tây vừa rồi, thế là các bạn lập tức chụp cho tôi cái mũ “dư luận viên”.
“Dư luận viên” ở đâu ra?
Cảm nghĩ đầu tiên của tôi là các bạn quá mất dạy. Mình không phải dư luận viên, mình chỉ nói ý kiến của mình, mà nó phán mình là dư luận viên vậy thì quá mất dạy. Nhưng sau đó tôi Google tìm hiểu kỹ lại, rõ lại dư luận viên là gì, sau đó gọi điện về VN hỏi mấy người nhà biết rõ vụ này.
Sau khi tìm hiểu thì tôi mới hiểu dư luận viên đơn giản là cách gọi ngẫu hứng không chính thức của 1 bác lãnh đạo trong lúc trả lời 1 phóng viên báo chí, rồi sau đó bọn chống cộng ăn theo và gọi như là 1 danh từ chính thức. Chứ thật ra không hề có chức danh nào là “dư luận viên” cả, mà chỉ có những người tình nguyện, mà trong đó phần lớn là những đoàn viên tình nguyện, những thanh niên tình nguyện, hoặc cả một số nhỏ đảng viên trẻ tình nguyện làm công tác dư luận, là những người truyền tải thông tin, đem lại những thông tin mà các bạn không biết để cho các bạn biết.
Ví dụ các bạn cứ hô thác Bản Giốc bị VC bán cho “Tàu Cộng” rồi thì họ sẽ đem tới các bài viết, thông tin du lịch thác Bản Giốc, nội dung hiệp định Pháp – Thanh, và hiệp định biên giới trên bộ Việt – Trung 1999 cho các bạn mà báo Nhân Dân đã công bố toàn văn từ tận năm 2002.
Ví dụ các bạn giơ ra video “Sự thật về Hồ Chí Minh” rồi hô Bác Hồ có nhiều vợ thì họ sẽ đem tới nhiều nguồn khác, nhiều bài viết và bài nói chuyện, trả lời phỏng vấn báo chí của Bác, và cả những nguồn nước ngoài để cho thấy ngược lại.
Ví dụ các bạn gọi cuộc chiến giữa đa số người Việt Nam với 60 vạn quân viễn chinh Mỹ là “nội chiến” thì họ sẽ giúp các bạn thấy được cái hoang tưởng và ngu dốt như mắc bệnh tâm thần của các bạn bằng chính các tài liệu của Mỹ và nước ngoài, hoặc các lời tự thú của Mỹ-ngụy.
Ví dụ các bạn gào lên rằng dân tộc Việt Nam đang “lầm than”, đất nước VN đang “kiệt quệ”, “tan nát”, sắp bị “Trung Cộng” xâm lược đô hộ đến nơi v.v. thì họ sẽ đưa những thông tin cho các bạn thấy nhiều người dân VN đang sống yên ổn, nhiều người đang có chất lượng sống cao, nguyên nhân, nguồn gốc của những tiêu cực của đất nước và các ý kiến, quan điểm về cách hóa giải thiết thực, các đề xuất làm sao để điều hành và xây dựng đất nước tốt hơn v.v. và cho các bạn thấy quân đội Việt Nam, nhất là hải quân và không quân đang ngày càng được hiện đại hóa để bảo vệ chủ quyền quốc gia như thế nào, nhất tình hình biển đảo, các khu vực đang tranh chấp, vấn đề pháp lý quốc tế, vấn đề tế nhị ngoại giao, đối ngoại, quan hệ Việt – Trung, Việt – Mỹ và các nước v.v.
Tóm lại, họ là những người làm những việc tốt, làm những công tác tích cực cho các bạn. Các bạn nói sai cái gì thì họ chỉ ra cái sai đó và giải thích lại cái đó cho đúng. Các bạn chưa biết cái gì thì họ cho các bạn biết cái đó.
Họ giúp các bạn hiểu rõ sự việc hơn, mà trước giờ các bạn chỉ chui đầu chui cổ vào các diễn đàn, blog chống báng đầy thù ghét và cảm tính nên các bạn không biết những thông tin đó, các bạn chưa biết những lý lẽ đó, chưa biết những vấn đề nào đó v.v. Cũng tương tự như một người hướng dẫn viên, giáo viên vậy.
Còn tôi thì là 1 người chơi blog, 1 người thảo luận bình thường trên Internet, tôi thấy các bạn nói sai thì tôi bảo là nói sai và chỉ ra nó sai chỗ nào, vậy mà các bạn gọi tôi là dư luận viên chứng tỏ là các bạn quá ngu dốt hoặc các bạn quá trẻ con hoặc bẩn tính, các bạn thật ra không biết nhưng vẫn cố ý nói vậy, để cố ý chụp mũ.
Các bạn đưa ra những kiến nghị tầm vóc to lớn, thiếu thiết thực.
Lâu nay các bạn luôn đưa ra những kiến nghị tầm vóc to lớn vĩ mô ghê gớm kể trên mà chưa bao giờ thấy có kiến nghị gì gần gũi thiết thực với cuộc sống nhân dân. Ví dụ làm sao để diệt cái tệ nạn “chạy chọt” ngay từ trong văn hóa xã hội của nhân dân.
Các bạn không chửi đích danh cái xấu, hiện tượng xấu, sự kiện xấu, các bạn không dám chửi người xấu, nhân vật xấu, quan tham, sâu bọ, mà các bạn đi chửi …. chủ nghĩa Marx Lenin, Bác Hồ, rồi xuyên tạc lịch sử dân tộc, chạy tội cho quan thầy Mỹ.
Các bạn làm vậy thì các quan “sâu” càng thích và thở phào nhẹ nhõm, may quá nó không chửi mình, nó không vạch trần mình mà nó đi chửi cái khác, nó đánh lạc hướng vấn đề dùm mình, nó giúp mình chỉa mũi dùi sang đối tượng khác.
Phải chăng đây mới là mục đích thật sự của các bạn? Giúp quan tham và sâu bọ đánh lạc hướng vấn đề? Đánh lạc hướng ra khỏi các vấn đề thiết thực gần gũi cuộc sống xã hội của đất nước?
Các bạn đang cố ý làm cho chế độ yếu đi, chứ không muốn giúp bắt sâu, bắt tham quan để cho chế độ mạnh lên, đúng không? Có phải tôi đang nói trúng tim đen của các bạn, đi guốc trong bụng các bạn rồi, đúng không?
Bất kỳ một lãnh đạo trong 1 thể chế nào, mô hình chính trị nào thì họ đều đi ra từ nhân dân, Đảng Cộng sản cũng vậy, Đảng xưa nay đều từ dân ra. Như vậy một người ngay từ đầu đã “nếm mùi” văn hóa chạy chọt ngay từ học đường, được cha mẹ dạy cho chạy chọt rồi thì vào Đảng không lẽ họ bỗng dưng thay đổi thành một con người khác? Với cái văn hóa chạy chọt khắp nơi này thì dù người tốt cũng dễ biến chất và trở thành quen chạy (vì chung quanh ai cũng chạy, người nhà mình cũng chạy). Nhiều nơi ai giữ được mình thì rất khó vào được dòng chính hoặc có vào được thì cũng không được trọng dụng.
Tôi đọc các kiến nghị về Hiến pháp, rồi các Hiến pháp giả mạo mà một số bạn viết ra, tôi download về bản PDF đọc qua vài đoạn đầu thôi là lắc đầu không đọc nổi tiếp. Cảm giác của tôi lúc đó đầu tiên là buồn cười, sau đó là thất vọng, chán nản, rồi xóa sạch không đáng để lại trong máy.
Tôi đọc các kiến nghị của các bạn mà tôi có cảm tưởng như đi ngược lại cỗ máy thời gian trở lại năm 2001 lúc mà tôi còn đang chập chững bước chân vào thế giới lý luận chính trị, tranh luận và quan sát theo dõi các bên tranh luận với nhau trong hầu hết mọi diễn đàn ngõ ngách Internet trong và ngoài nước, tiếng Việt và tiếng Anh. Tôi đọc những ý kiến buồn cười, hoang tưởng duy ý chí đó mà tôi có cảm tưởng như các bạn chưa bao giờ tham gia hoặc xem một cuộc tranh luận chính trị nào trong các diễn đàn chính trị trên Internet, thậm chí là các diễn đàn tiếng Việt.
Nói thẳng ra một cách đơn giản nhất: Các kiến nghị của các bạn nó là những bài ca hát đi hát lại và nhạt như nước ốc, và ngây ngô, thiếu thông tin, có kiến thức không khác trẻ em mẫu giáo về đề tài mà các bạn kiến nghị.
Những người từ cái thời điểm sơ khai Internet đó bây giờ cũng đã thay đổi quan điểm hoặc ít nhất đã từ bỏ con đường của họ, nhận ra niềm tin lâu nay của họ là rất mơ hồ, duy ý chí và không có cơ sở, căn cứ gì vững chắc. Trong khi các bạn thì lặp lại, xài lại những gì mà những người khác đã ném bỏ từ lâu.
Đa đảng như Mỹ – Tây thì sẽ dẹp được tham nhũng?
Đặc biệt các bạn ba que (xin lỗi không nghĩ ra từ nào chính xác hơn cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen) ở Mỹ khi bị người khác chỉ trích thì các bạn hay chống đỡ, biện hộ rằng nếu theo mô hình chính trị đa đảng như Mỹ – Tây thì sẽ dẹp được tham nhũng tiêu cực, dẹp được tệ nạn chạy chọt này kia v.v. Thật ra các bạn không có một chút tư cách gì nói về chuyện đa đảng thì xã hội sẽ trong sạch, bởi vì cha anh của các bạn cũng theo mô hình chính trị như các bạn đang hô hào ngày nay, và những vùng do cha anh các bạn quản lý đã biến thành những ổ mại dâm khổng lồ, với một bộ máy quản lý què quặt, thối nát, một xã hội băng hoại, với các quan chức buôn lậu ma túy đẳng cấp quốc tế.
Vì những lẽ đó, các bạn không có tư cách gì để nói chuyện “đa đảng sẽ tốt hơn”, mỗi khi nghe các bạn nói vậy tôi có cảm tưởng như 1 kẻ mới ra tù viết sách về “Nghệ thuật dạy con cái”.
Những người dân Mỹ hay ở một số nước giàu mạnh nói về đa nguyên đa đảng thì còn chấp nhận được, vì cái hệ thống họ đang vận hành tốt. Còn các bạn lấy tư cách gì nói chuyện đa nguyên đa đảng trong khi cha anh của các bạn buôn lậu ma túy? Và ngày nay trong sinh họat chính trị cộng đồng ở hải ngoại thì các bạn vẫn gian lận và chửi bới nhau còn hơn cả kẻ thù.
Đó là lý do lâu nay tôi chỉ tranh luận với người Mỹ về đa nguyên đa đảng và mô hình chính trị, các đề tài về CNXH và CNTB, tôi không tranh luận với các bạn. Những người Nga, người Mexico, nhiều người đến từ châu Mỹ Latinh hay châu Phi ở Mỹ mà tôi nói chuyện với thì họ cũng tránh đề tài này, bởi vì đa nguyên đa đảng đang không đem lại cái gì hay ho cho xã hội đang bê bối của họ. Đó gọi là lòng tự trọng và còn là liêm sỉ.
Các bạn 38 năm nay tưởng tượng ra rằng người dân trong nước là dốt nát, thế là các bạn tự nghĩ mình có tư cách dạy bảo người dân trong nước về các khái niệm dân chủ, nhân quyền, nhưng các bạn có bao giờ nhìn lại mình rồi tự hỏi các bạn có tư cách đó chưa? Hay trước mắt đa số người dân trong nước và cả cộng đồng quốc tế thì các bạn chỉ là những thằng hề, giống như những đứa con nít ranh hoang tưởng và ngây ngô dốt nát tập tành nói chuyện như người lớn?
Mỗi khi ai nhắc khéo hay châm biếm các bạn về ngụy quyền Sài Gòn cũng đa đảng nhưng nát bét tận gốc rễ thì các bạn lại đổ thừa cho Pháp – Mỹ. Các bạn tiêu chuẩn kép như thế này: Mỗi khi cãi nhau với ai về đề tài lịch sử và chiến tranh thì các bạn bảo đây là cuộc “nội chiến huynh đệ tương tàn”. Nhưng mỗi khi cần bảo vệ cho niềm tin “đa đảng sẽ tốt hơn”, và để chống chế hiện thực nát bét trong chế độ đa đảng của cha anh các bạn trước giải phóng, thì các bạn lại đổ thừa cho Pháp – Mỹ.
Đây là sự ngụy biện, bởi vì: Trong thời Pháp thuộc với hệ thống thực dân kiểu cũ (người chủ quản lý trực tiếp) thì các bạn còn đổ thừa cho giặc như thế được, bởi vì dù cha anh các bạn làm việc hành chính nhưng Pháp là kẻ trực tiếp quản lý.
Còn trong thời chống Pháp (lần 2) và chống Mỹ sau này, kể từ năm 1948 trở đi là thực dân Pháp đã bắt đầu chuyển dần sang hệ thống thực dân kiểu mới (người chủ không quản lý trực tiếp, chỉ kiểm soát bên ngoài), dần trao lại các chức năng quản lý nhà nước cho ngụy quyền Bảo Đại (chính phủ “Quốc gia”).
Sau này 2 giai đoạn trong thời Mỹ (1954-1965 và 1973-1975) là 2 giai đoạn mà cha anh các bạn quản lý những vùng tạm chiếm, chứ lúc này bọn giặc không có trực tiếp quản lý và chỉ huy. Như vậy chính cha anh các bạn quản lý thì tại sao đi đổ thừa cho Pháp – Mỹ?
Người Pháp và người Mỹ đâu có muốn các bạn tham nhũng. Các bạn tham nhũng đâu có nằm trong kế hoạch, chiến lược của họ. Họ viện trợ cho cha anh các bạn đâu phải để cho cha anh các bạn đi tham nhũng? Cha anh các bạn lấy tiền viện trợ bỏ túi riêng, mua đất đai nhà lầu biệt thự, nuôi bồ nhí, vợ bé, thậm chí lấy vũ khí viện trợ đem bán lại cho quân Giải phóng ở chợ đen.
Và sau này, ngày nay, khi bọn giặc đã bỏ rơi cha anh các bạn, thì cha anh các bạn và đến các bạn ngày nay vẫn ngập ngụa trong những vụ chửi nhau, giành nhau, tố cáo nhau gian lận bầu cử cộng đồng, các đảng phái các bạn vẫn ngày ngày chửi bới nhau, vu cáo nhau. Tôi đọc bao nhiêu tờ báo tiếng Việt bên Mỹ thấy các bạn đến ngày nay vẫn chửi nhau hà rầm, chia chác không đồng đều, chửi nhau còn mạnh miệng hơn cả chửi CS. Cộng đồng các bạn có nhiều đảng phái đấy nhưng vẫn tiêu cực, rạn nứt, thối nát, rối ren, bê bối, nói chung là đâu có hơn gì các chính quyền Sài Gòn năm xưa? Vậy thì các bạn lấy đâu ra tư cách để nói chuyện về đa đảng và chính trị Việt Nam?
Hễ ai thấy các bạn ba que nói sai, nói liều, nói ẩu, ngứa tai và khó chịu quá thì vào phản đối và chỉ ra những cái sai của các bạn, thì các bạn lại quy chụp đủ loại mũ cho họ kiểu vu khống không bằng không chứng như “dư luận viên”, “con ông cháu cha”, “con cháu cán bộ”, “hồng vệ binh”, “việt cộng nằm vùng”, “bảo vệ chế độ”. Trong khi những người kia nếu không có bằng chứng thì không hề gọi các bạn là CIA hay là Việt Tân.
Các bạn không biết cách hành xử văn minh mà thường chụp mũ người khác thô thiển như vậy chẳng khác nào các bạn đẩy mọi người vô tình trở thành những dư luận viên bất đắc dĩ.
Những trò tiểu nhân và bẩn tính, xấu tính như vậy của các bạn chính là những nhân tố chính ngăn cản đại đoàn kết dân tộc, ngăn lại sự hòa hợp dân tộc, chứ đừng đổ cho nguyên nhân nào khác, đừng đổ cho “vì cộng sản ăn mừng ngày 30/4”, “vì CS hát bài Giải phóng miền Nam”. Tại Việt Nam (và cả ở Mỹ) không phải chỉ có người cộng sản mới ăn mừng ngày 30/4.
Nhịp “tiến hóa” của các bạn như dừng lại ở cột mốc 1975. Đến bây giờ các bạn vẫn nghĩ những chuyện mà tôi đã nghĩ hồi năm 2001, các bạn tin những gì mà tôi đã từng tin hồi 2001, các bạn nhai lại những điều mà tôi đã từng nhai hồi 2001.
Hồi đó mặc dù tôi vẫn còn cùng quan điểm chính trị gần giống các bạn, cho rằng đa đảng là tốt hơn, nhưng tôi dần cũng nhận ra và nói với các bạn rằng các bạn cứ bảo vệ quan điểm của mình bằng cách đi chụp mũ những người nói khác các bạn là “cộng sản nằm vùng”, “COCC”, “con cán bộ”, “bảo vệ chế độ”, “hồng vệ binh” chỉ càng làm cho người ta xa lánh các bạn, càng làm cho hình ảnh của các bạn thấp kém dưới mắt họ, và làm hại cho công cuộc đoàn kết dân tộc.
Tôi chỉ nói có vậy thôi mà các bạn banned tài khoản tôi, “đá” nick tôi ra khỏi phòng nói chuyện Paltalk của các bạn, bịt miệng tôi trên các diễn đàn và Paltalk. Các bạn hằn học và đối xử với tôi như kẻ thù, trong khi lúc đó tôi vẫn về cơ bản là đồng tình với các quan điểm sai lầm của các bạn. Dần dần nhiều việc như vậy đã làm tôi tỉnh ngộ và nhận ra bản chất của các bạn. Tôi đã nhận ra rằng các bạn phải như vậy, vì không phải vậy thì không phải là các bạn, vì đó chính là bản chất của các bạn.
Từ đó trong đầu tôi dần dần nhận ra rằng, những gì mà bị những kẻ như vậy xem là thù nghịch và chống năm này qua tháng nọ thì những cái đó có lẽ phải là tốt. Từ đó tôi mới tích cực tìm hiểu hơn về chính trị và lịch sử hiện đại VN, tìm đọc/nghe các bài nói về bài viết của Bác Hồ, và dần “tự diễn biến lần 2”.
Thói quen bẩn tính.
Các bạn muốn người khác tôn trọng các bạn thì bớt đại ngôn đao to búa lớn, và bỏ những thói quen bẩn tính. Ví dụ các bạn ra đường hay xuống phi trường VN các bạn sẽ thấy chung quanh những tiếng nói cười, mọi người lo làm ăn, vui chơi, học hành, nhưng các bạn vẫn nói được là “nhân dân đang lầm than đói khổ, đang bị đàn áp”. Việt Nam là 1 quốc gia có thu nhập trong nhóm trung bình trên thế giới nhưng các bạn vẫn gọi là “một đất nước lầm than, quằn quại, kiệt quệ, rên xiết trong nghèo đói” nghe cứ như là ở 1 nước tư bản đa đảng châu Phi chết đói vậy.
“Chém gió” cũng có cái dễ thương, có những cái lố bịch và biến các bạn thành những thằng hề rẻ tiền. Các bạn ăn nói như vậy ai mà nghe nổi? Những người có IQ bình thường, có nhận thức bình thường thôi, nghe những lời lẽ đó của các bạn thì họ sẽ nghĩ sao về các bạn? Họ không nghĩ các bạn là mới từ nhà thương tâm thần ra đã là may, làm sao ai có thể tôn trọng được các bạn?
Còn một cái nữa mà các bạn cần làm để cho hình ảnh của các bạn ít nhất phải là 1 “con người” trước mắt nhân dân. Đó là các bạn lập tức dẹp ngay cái não trạng nô lệ và cái tư duy osin, cái tư tưởng dân tộc hạ đẳng hạ cấp, tư tưởng làm tôi tớ ngoại bang.
Không cần lấy những ví dụ từ thời chinh chiến xa xưa, chỉ cần lấy các ví dụ gần đây nhất. Vừa rồi khi các cuộc biểu tình ở Việt Nam và ở các nước đa đảng phương Tây diễn ra gần như cùng 1 lúc, thì các bạn ngụy biện cho các hành động đàn áp, đánh đập người biểu tình ôn hòa, xâm hại nhân quyền của cảnh sát Mỹ và phương Tây.
Các bạn ghi chú trong các bài viết và hình ảnh rằng công an VN đã “đàn áp dã man”, “thảm sát Lộc Hà”, trong khi tôi xem các hình ảnh của chính các bạn đăng thì tôi chỉ thấy người biểu tình ăn uống và ra đường nằm vạ ra không cho xe người ta đi đường. Tôi không thấy hình nào công an VN đàn áp.
Trong khi đó, lên Google và Youtube thì thấy cả ngàn tấm hình và clip cảnh sát Mỹ – Tây đánh dân, hành dân, đánh đập người biểu tình ôn hòa thì các bạn lại ngụy biện rằng đó là “đàn áp bạo động”. Trong khi trong hình ảnh không hề thấy người dân nào làm các hành động bạo động, mà trong hình chỉ thấy cảnh sát mặc áo đen cầm dùi cui quất dân, đạp vào dân.
Điều này cho thấy các bạn đã cuồng tín đến mức bệnh hoạn, đến mức mà các bạn tự biến các bạn và tự biến nhau thành những kẻ đui điếc. Các bạn tự tạo ra cho các bạn một khả năng nhận thức sự vật có chọn lọc. Những gì mà các bạn muốn tránh né thì các bạn lập tức có thể mù ngay, điếc ngay.
Đây là não trạng tự động phản xạ Pavlov trước các hiện tượng. Hễ công an VN ra ngăn chặn, kêu gọi giải tán biểu tình thì đó là “đàn áp nhân dân”. Còn cảnh sát Tây hành hung, bạo hành nhân dân, đánh đập, thậm chí bắn giết những người biểu tình ôn hòa văn minh lịch sự hơn các bạn gấp nhiều lần (đề nghị tham khảo thêm trang Wikipedia Tiếng Anh về tệ nạn cảnh sát bạo hành ở Mỹ) thì các bạn không cần biết gì, không cần biết đó là vụ gì, sự thể thế nào, chỉ cần hễ đó là cảnh sát Tây cảnh sát Mỹ thì đó đương nhiên là đàn áp bọn biểu tình “bạo động”.
Như vậy các bạn đã tự biến mình thành những osin, tôi tớ. Đó là tư duy để làm chó săn cho ngoại bang, không phải tư duy để làm người độc lập tự chủ.
Thời buổi này lên Google, lên Youtube gõ vào vài từ khóa là ra hết những cái nói láo của các bạn nhưng tôi không hiểu vì sao các bạn cứ tiếp tục nói láo và tự bịt tai bịt mắt như vậy. Rồi khi bị họ chế giễu, phản đối, vào chửi các bạn thì các bạn lại bảo họ là “dư luận viên”, “công an mạng”, “cộng sản con”. Như vậy làm sao người khác tôn trọng các bạn được?
(Còn nữa)
Nguồn: Mõ làng