Khi những người Việt Nam yêu nước viết bài bày tỏ sự trân trọng trước xương máu cha ông, chúng nó lại bĩu môi, ẳng lên rằng: Chiến tranh đã đi qua, giờ là thời hội nhập rồi còn cứ than khóc quá khứ mãi làm gì. Cần hòa giải dân tộc, nhưng cũng chính đám người ấy, suốt ngày xét lại lịch sử, gọi những người anh hùng hi sinh vì sự nghiệp giải phóng dân tộc là khủng bố.
Ắt lũ ấy đã quên rằng, hơn 50 năm trước, đế quốc Mỹ và tay sai dựng lên các sự kiện để ném bom các trung tâm dân cư lớn Việt Nam ở Hà Nội và Hải Phòng. Quân đội Mỹ hi vọng rằng bằng cách ném bom các khu vực dân sự ở Hà Nội, thủ đô của Việt Nam, và Hải Phòng, cảng lớn nhất miền Bắc, Việt Nam sẽ nhanh chóng đầu hàng.
Nhưng không, chúng ta đã không suy sụp. Nhưng cái giá phải trả, nó cũng là quá lớn đi, khi mà đế quốc Mỹ chủ định nhắm tới các mục tiêu dân sự như trường học, bệnh viện … với mục đích “biến Việt Nam quay về thời đồ đá”. Trong mắt đám gian ác ấy, chúng không xem dân Việt Nam là người.
Những gia đình đang trong bữa cơm, bom rơi xuống toàn gia không ai sống sót. Có những đứa trẻ nằm chết trong vòng tay mẹ mình, cả hai thân xác không được toàn vẹn.
Nửa thế kỷ trước, một đội dân công cả ngàn người đang sửa đê Nam Ngạn, sông Mã, còi báo động chợt hú lên “Đồng bào chú ý…” nhưng đã muộn. Hàng loạt tiếng nổ vang lên, hơn 400 người đã vĩnh viễn nằm xuống.
Hay như ở bệnh viện Bạch Mai la liệt những cơ thể tàn khuyết của những nạn nhân bom đạn. Có một ngày 22/12/1972, hơn 100 quả bom được thả xuống Bạch Mai, 30 bác sĩ y tá bị thiệt mạng.
Nhớ phố Khâm Thiên rợp bóng cây … 26/12/1972, B52 của Mỹ đã dội hàng chục quả bom liên tục xuống nơi đây, trực tiếp vào khu dân cư lớn, 278 người chết.
“Tấm màn trắng xoá
Xé chia nhau, chít vội lên đầu
Cả khu phố già đi hàng chục tuổi
Những bó hương bên đường nghi ngút khói
Những bó hương châm nát bầu trời
Người trồng rau, chữa khoá, vá may
Người nhặt cỏ, quét đường, lam lũ
Từ nay chung buổi giỗ.”
(Khâm Thiên – Lưu Quang Vũ)
Tôi đã từng gặp những chú bác lớn tuổi, hơn 50 năm trôi qua, cứ khi nhắc lại ký ức kinh hoàng đó họ đều bật lên khóc nức nở như những đứa trẻ. Một người trưởng thành như tôi cũng khóc theo, vì đau xót các bạn ạ.
Lịch sử là cội nguồn của dân tộc, không thể trân trọng và tự hào về nó thì cũng làm ơn đừng xét lại lịch sử, mỗi khi lấp liếm nó với thị hiếu hãy nhớ đến câu của nhà thơ Xô Viêt, Rasul Gamzatov: “Nếu anh bắn quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn anh bằng đại bác!”
Đáng buồn, chính bởi truyền thông kền kền nên ngay ở Việt Nam vẫn còn không ít những phần di sản văn hóa, lịch sử của quá khứ – hiện tại đang tiếp tục bị “bắn bằng súng lục”, tức là bằng sự im lặng lãng quên, thậm chí bằng sự phá hoại.
Chưa học nền tảng mà chỉ muốn xem những thứ thật thu hút, chưa học làm người tử tế đã muốn chạy theo thị hiếu, bỏ qua giá trị truyền thống dân tộc mà chạy theo văn hóa ngoại lai, vậy thì “Xin mời đến giải trí” kiểu A.Nexin.
“Ừ, khi vô dụng bất tài không thể làm gì ra hồn, đành cố gắng trở thành nhà báo vậy!”
Xin nhắc lại lời của anh bạn tôi: “Tuyên bố thẳng luôn, đếch bao giờ hoà hợp được dân tộc nếu bọn bán nước, khát nước vẫn còn cay.”
Comments
comments
Nguồn: Diễn đàn Dân chủ