Lời nói đầu: Đây status của chị Trần Thu Hằng, hiện định cư tại Pháp. Có lẽ ít người biết rằng, chị Trần Thu Hằng là chị gái ruột của Trần Thị Nga, tức Nga Phủ Lý. Dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng qua những gì chị viết, tôi hiểu chị là người tuy sống ở Pháp nhưng tấm lòng vẫn đau đáu hướng về quê hương, đất nước, mong cho quốc thái dân an. Sự thẳng thắn, chính kiến rõ ràng, đặc biệt là sự tử tế và tự tôn dân tộc ở chị khiến tôi nể phục… Dưới đây là phần đối đáp của chị với một tay Tây lông hợm mình và thù địch ngu xuẩn.
****
Cậu em chia sẻ với chị cái nội dung này (cái video kèm bài), chị xin luôn cái video đó của cậu đăng lại ở đây và xin chia sẻ với em đôi điều:
Ảnh từ video kèm bài.
Chỉ bọn thâm tần chúng mới metay và tin vào sự tử tế của “diều hâu tây” thôi cậu! Định nghĩa về chữ metay: “metay là bọn cúi đầu, khom lưng, quỳ gối, dạ, vâng, tuân lệnh, lạy ông (bà), bẩm ngài… trước diều hâu tây”.
Cách đây vài ngày, chị gặp một lão đã khá cao tuổi, lúc chị dạo chơi trên cầu cảng biển, khi nước thủy triều đang lên. Thấy chị ngâm chân chỗ có khe nứt để massage chân nên lão lại gần làm quen.
Lão này sinh sống ngay chính tại cái địa phương mà chị hiện đang sinh sống. Lão làm quen với chị vì lão cũng có đam mê với biển và lão hỏi chị có biết về một công trình cầu cảng được thiết kế bởi một kiến trúc sư nổi tiếng, người đã tạo ra một dàn nhạc nước tự nhiên bằng những đường ống được xếp đặt theo chủ ý của kiến trúc sư, tại một nước cũng thuộc châu Âu kia không.
Chị bảo rằng chị chưa từng tới đó nhưng nghe lão kể thì chị biết rằng vị kiến trúc sư kia có được học nhạc và có kiến thức khá sâu về chính bộ môn âm nhạc nên mới thiết kế được cái cầu cảng thành một dàn nhạc tự nhiên, mỗi khi thủy triều dâng lên như thế.
Nói chuyện với chị, thấy chị cũng có chút chút kiến thức nên lão hỏi chị đến từ đâu. Chị bảo chị đến từ Việt Nam thì lúc đầu, lão tưởng chị là dân tị nạn nên lão mừng ra mặt. Lão kể về các kiến trúc sư của Pháp đại tài, đa phần người Pháp cũng đều tài hết…
Chị bảo lúc chị làm nhà, chị không tìm nổi bất cứ một kiến trúc sư nào trong vùng này có đủ năng lực hiện thực hóa ý tưởng căn nhà của chị.
Lão hỏi rằng chị có biết về kiến trúc sư nọ với kiến trúc sư kia không.
Chị bảo trong số những người lão liệt kê kia, có người thì tuổi nghề của họ còn trẻ hơn tuổi của căn nhà chị xây, có người thì lại không đủ năng lực để vẽ được bản thiết kế như chị yêu cầu khi xưa…
Chị muốn xây một căn nhà sao cho chị có chỗ để trồng cây nhiệt đới như bên quê nhà mà kiến trúc sư trong vùng vào thời điểm đó không có một ai đủ năng lực để vẽ bản thiết kế đúng theo yêu cầu của chị, buộc chồng chị là dân ngoại đạo phải tự vẽ lấy và mới chỉ đạt được tầm khoảng 70% yêu cầu của chị nhưng đã hơn hẳn các kiến trúc sư kia nên chị chấp nhận bản vẽ của chồng để xây.
Lão nghe nói thế liền quay ra dọa rằng mày làm thế là vi phạm luật vì căn nhà như mày yêu cầu vượt quá diện tích cho phép miễn trừ khoản tiền lệ phí kiến trúc sư.
Chị bảo mọi việc tao làm đều phải có sự tính toán hẳn hoi và nằm gọn trong luật hết chứ tao có ngu như bọn khác đâu mà để diện tích căn nhà vượt quá giới hạn cho phép miễn tiền phí kiến trúc sư.
Trò chuyện với chị một hồi, lão bảo yêu cầu của chị quá cao rồi quay ra hỏi chị đến từ khu vực nào của Việt Nam. Chị bảo chị đến từ tỉnh giáp ranh Hà Nội, tức là đến từ miền Bắc Việt Nam.
Lão lại hỏi tiếp rằng gia đình chị có phải di cư từ Bắc vào Nam rồi chạy sang Pháp hay không. Chị bảo rằng gia đình chị là gia đình tham gia đánh Pháp thành công tại Điện Biên Phủ khi xưa và chị sang Pháp theo đường hợp pháp về sau chứ chị không phải là dân tị nạn.
Bắt đầu kể từ đây, lão tròn xoe mắt ra nhìn chị.
Lão quay ra hỏi rằng chị có biết người nọ với người kia không thì chị bảo rằng chị không quen họ, dù họ toàn là những người nổi tiếng vì không ai trong số những người lão hỏi (bao gồm cả tướng Đờ Cát) có chung cách nghĩ hay chung cách sống với chị hết.
Lão quay sang bảo với chị rằng là dưới thời thuộc địa, Việt Nam từng là thiên đường của người Pháp.
Chị đáp lại rằng khi mà Việt Nam còn là thiên đường của người Pháp thì nó chính là địa ngục đối với chính người Việt Nam, suốt gần trăm năm nô lệ lầm than đấy.
Lão hỏi lại chị rằng ở Việt Nam bây giờ ra sao thì chị bảo rằng Việt Nam bây giờ mới thực sự là thiên đường của người Việt Nam.
Lão nghe chị nói liền nhảy dựng lên như đỉa phải vôi luôn ý. Lão lên “cơn điên” sau câu nói trên của chị rồi lão liền bảo rằng là “độc tài cộng sản” làm sao có thể đem lại thiên đường cho ai; rằng nếu mày thấy đó là thiên đường thì mày nên quay về lại Việt Nam chứ mày qua Pháp làm chi.
Chị bảo cộng sản tuyệt đối không phải độc tài, nhờ vào cộng sản mà tôi đường hoàng sang Pháp ngồi ở cửa trên và tôi có quyền làm nhà theo đúng sở thích của tôi như ông đang thấy chứ tôi không thuộc vào diện bị các ông coi là dân thứ cấp giống như những người có chung nguồn cội với tôi, những người sang Pháp theo đường tị nạn kia đâu.
Chưa hết, để tôi sang Pháp thì phía bên nhà chồng tôi phải sang mãi tận Việt Nam rước tôi đem về Pháp chứ tôi tuyệt đối không hề theo không người Pháp dưới mọi hình thức đâu ông.
Lão nghe đến đấy thì máu lão sôi lên đến tận óc luôn. Lão bảo chị rằng mày bán lại căn nhà của mày cho tao, tao sẽ mua lại để mày quay về Việt Nam mà sống.
Chị bảo rằng tôi còn trẻ và tôi còn có thể làm được nhiều hơn nữa những gì tôi muốn ngay tại Pháp này chứ ông thì ông không còn thời gian để làm bất cứ việc gì ông muốn nữa đâu nên ông đừng mơ mua lại căn nhà của tôi vì dù ông có nằm mơ ngay giữa ban ngày thì giấc mơ ấy vĩnh viễn không bao giờ trở thành sự thật.
Đến đây thì lão đành phải cút xa chỗ chị đang đứng chơi ra.
Đến lúc chồng chị với con về bờ, chồng chị đã thấy chị với cả lão nói chuyện từ xa nên ông xã chị gật đầu chào lão. Lão nhìn thấy chồng và con chị xong thì lão quay về chỗ cũ thu dọn đồ đạc rồi biến khỏi khu vực bãi biển đó luôn.
Kể từ bữa đó tới nay, chị tuyệt không còn thấy lão cùng với bà vợ lảng vảng quanh khu vực bãi biển đó luôn! Lý do là vì khi lão nhìn mặt chồng chị thì lão đã hiểu ra ngay một điều rằng khu vực đó là khu hoạt động chính thức, thường xuyên của ông xã chị cùng câu lạc bộ nằm trong hệ thống do phía chính quyền địa phương trực tiếp quản lý ấy mà. Ha ha ha…
Nguồn: Tre làng