Mọi người đã từng quen hơn cái tên Ông Hải Quận 1. Lâu lâu ông dọn vỉa hè, ông tuyên bố hà rầm chi đó. Cũng ầm ĩ nhưng mà tôi quên mất rồi. Quan chức mà… Rồi ông từ quan.
Ông Đoàn Ngọc Hải xuất hiện cùng với một chiếc xe cứu thương, ghi dòng chữ: “Xe chở bệnh nhân nghèo về quê miễn phí” trước Bệnh viện Ung bướu TP HCM (đường Nơ Trang Long, Q.Bình Thạnh). Ảnh: Đình Phú/ Thanh Niên
Ở đời gặp chuyện ưu phiền
Sớm mai xõa tóc, xuống thuyền đi chơi…
Lâu lâu tưởng là xong chuyện của ông. Bặt đi một dạo, bỗng thấy ông chạy việt dã, rồi ông xây nhà cho người cơ nhỡ, ông tặng quà cho kẻ đơn côi.
Có lần sau đó ông nhắn Facebook cho tôi rằng ông chia sẻ…. Hê hê, thực lòng khi đó tôi nghĩ, ông coi tôi cơ nhỡ nên động viên. Thói quen của mấy chú nhà giàu muốn làm từ thiện. Vừa thỏa tâm mình lại được chút quan hệ truyền thông. Cũng bình thường như bao vị doanh nhân khác.
Hôm nay lại đọc ông mua xe. Cái xe cứu thương 700 triệu. Xe của ông lắp đủ thiết bị và được phép chở người đã mất cùng người thân của họ.
Một chuyến như vậy từ TP HCM ra Hà Nội xe khác thu 20 triệu, ra miền Trung 15 triệu, miền Tây 10 triệu. Ông tự lái, chở miễn phí. Cái đặc biệt là ông giúp bằng sức của chính mình chứ không bằng tiền.
“Trên đường về quê, tôi sẽ lo cơm và phòng nghỉ cho bà con nghèo, khi nào bà con thấy xe cứu thương của tôi biển số 51B – 507.44 thì bà con cứ ra gặp và tôi sẽ phục vụ ngay lập tức”, ông Đoàn Ngọc Hải nói trên báo Thanh niên
Nhìn tấm hình ông ngồi cầm lái thấy ông cứ tội tội. Tôi xin lỗi ông, chắc mắt cái thằng làm báo ít nhạy với màu tươi. Nhưng tôi thấy ông gần gũi. Giống thằng bạn cùng tập thể, hồi bé hay chơi bi đánh đáo, giờ tôi không biết nó ở đâu. Mỗi khi nó thắng bi, rồi nó giúi cho tôi, trả lại nắm bi vừa ăn được, mặt nó cũng như ông.
Tôi nhắn vào Facebook của ông, khi nào ra Hà Nội, ới cho tôi mời vại bia hơi. Bạn bè báo chí biết chắc sẽ đến uống cùng ông đông lắm, đông hơn hồi Quận 1. Mà vui cũng chắc hơn hồi Quận 1. Tôi chẳng biết viết gì để tỏ nỗi lòng mình với ông nên đành mượn câu thơ của người anh cũng làm báo:
Rồi chúng ta ai cũng về tới đích
Chỉ khác nhau đích thấp hay cao
Rồi chúng ta ai cũng về với Đất
Chỉ khác nhau đã từng sống thế nào…
Ông mạnh khỏe và vui ông nhé. Nhớ ới tôi…
Trần Duy Phương
Nguồn: Tre làng