Dòng Chúa Cứu Thế (tiếng Latinh: Congregatio Sanctissimi Redemptoris, viết tắt: C.Ss.R hay CSSR) là một hội truyền giáo của Giáo hội Công giáo Rôma do Thánh Alphonsus Liguori (Thánh An Phong) thành lập năm 1732 bởi tại Scala, gần Amalfi, Ý; ban đầu là dòng “Chúa Cứu Chuộc”, sau đổi thành dòng “Chúa Cứu Thế” với sứ mạng chuyên lo rao giảng Tin Mừng cho người nghèo, cô thân.
Thể theo yêu cầu của Giám mục Henry Lecroart, Khâm sai Tòa Thánh tại Việt Nam năm 1923, Chủ tịch Thánh bộ Truyền giáo Vatican là Hồng y Van Rossum, vốn thuộc Dòng Chúa Cứu Thế, đã cho thực hiện việc vận động thành lập Dòng Chúa Cứu Thế tại Việt Nam. Tỉnh dòng Thánh Anna Beaupré (Canada) được giao nhiệm vụ chính cho việc thành lập này.
Ngày 30 tháng 11 năm 1925, hai linh mục và một thầy đồng trợ Dòng Chúa Cứu Thế tiên khởi đến Đông Dương.
Năm 1964, Dòng Chúa Cứu Thế (DCCT) tại Việt Nam trở thành một Tỉnh dòng độc lập, với Linh mục Phanxicô Xaviê Trần Tử Nhãn làm Giám tỉnh tiên khởi.
Với lịch sử đó, DCCT tại Việt Nam là dòng miễn trừ, tách bạch khỏi giáo hội Công giáo Việt Nam, nhận sự chỉ đạo trực tiếp của giáo triều Vatican. Cho nên các linh mục thuộc dòng này không phục tùng và không thực hiện mọi mệnh lệnh của giáo hội Công giáo Việt Nam, không đồng hành cùng tinh thần của Thư Chung năm 1980 của GHCG Việt Nam đó là người Công giáo cũng là công dân Việt Nam, luôn kính Chúa, yêu nước, sống phúc âm trong lòng dân tộc…
Đây cũng chính là lý do giải thích tại sao các tu sỹ, linh mục của dòng này lại có nhiều hoạt động chống phá Nhà nước, chính quyền địa phương đến như vậy.
Số linh mục cực đoan tại DCCT Thái Hà
Tại Hà Nội, DCCT Thái Hà dùng trụ sở của giáo xứ Thái Hà để sinh hoạt tôn giáo và tham gia các hoạt động truyền giáo tại đây. Nhưng thực tế nhiều năm qua cho thấy linh mục thuộc DCCT Thái Hà đang biến nhà thờ thành tư gia, ngoài để sinh hoạt tôn giáo họ còn lợi dụng nhà thờ để sử dụng vào nhiều hoạt động mang tính chính trị. Cho nên, là một linh mục dòng, họ đâu có quan tâm đến giáo dân nghĩ gì, xã hội phản ứng ra sao khi sự vô lối đã thành truyền thống của những linh mục cực đoan nơi đây.
Giáo xứ Thái Hà trở thành nơi tụ tập sinh hoạt của các nhà rận chủ quốc nội
Một trong những hành động đáng lên án nhất của các linh mục DCCT Thái Hà, đó là thường xuyên lồng ghép các hoạt động mang tính chính trị, công khai cổ xúy cho những kẻ đang gây họa cho đất nước trong các buổi lễ, nhất là lễ cầu nguyện cho công lý và hòa bình.
Xin trích câu nói dân gian “miệng nam mô, bụng mộ bồ dao găm”. Họ là những nhà tu hành, lấy đạo đức là đường lối, lấy giáo lý làm lẽ phải. Thế nhưng, miệng thì rao giảng lời sấm truyền của Chúa nhưng hành động lại trái với ý Chúa. Thiên Chúa của họ dù có bao dung đến đâu thì cùng lắm cũng xem nhà thờ như một nơi để đón nhận cả những người tội phạm để muốn cảm hóa, cải tọa họ thành một con người thánh thiện. Nhưng tại giáo xứ Thái Hà, những linh mục cực đoan lại luôn nhân danh Chúa để đi ca tụng, bao bọc cho những kẻ phạm tội. Đó chẳng phải là có tội với Chúa của họ hay sao?
Hơn nữa, những linh mục này vô pháp, vô kỷ luật, nhiều lần vi phạm giáo luật cho nên chẳng lấy gì làm lạ khi họ cũng coi thường luôn luật pháp hiện hành. Do đó, mặc dù bị chính quyền cũng nhiều lần nhắc nhở, thậm chí bà con giáo dân giáo xứ Thái Hà tỏ ra bức xúc trước những việc làm của linh mục cực đoan, nhưng là những kẻ hành động vô pháp, họ không những không không tôn trọng ý kiến của con chiên, thách thức chính quyền, thậm chí còn ra tăng việc cổ xúy cho tội phạm.
Trong khi đó, giáo luật của giáo hội Công giáo có ghi: “Mỗi người phải phục tùng chính quyền, vì không có quyền bính nào mà không bởi Thiên Chúa, và những quyền bính hiện hữu là do Thiên Chúa thiết lập. Như vậy, ai chống đối quyền bính là chống đối lại trật tự Thiên Chúa đặt ra, và kẻ nào chống lại sẽ chuốc lấy án phạt”.
Hoạt động của giáo xứ Thái Hà lâu nay luôn đi ngược với xu hướng nhập thế của giáo hội Cộng giáo ở Việt Nam. Trong khi giáo hội luôn khuyến khích mỗi người con Thiên Chúa hãy nhập thế, làm thăng tiến đời sống giáo hội, làm cho Giáo hội trở nên mạnh giàu, phát triển. Nhưng không được quên nghĩa vụ của một người công dân theo phương châm “kính Chúa, yêu nước”. Và để đảm bảo cho những điều đó đi đúng hướng, đúng mục đích, không mâu thuẫn với những nền tảng luân lý thì Luật Giáo hội đóng vai trò như những thứ nguyên tắc bền vững và không gì có thể thay thế được. Cho nên, dù là nhập thế kiều gì, khi nào, ra sao thì vấn đề mấu chốt, xuyên suốt vẫn là phải thực hiện đúng những điều được quy định trong Giáo luật. Phạm vào những điều đó, đi ngược lại nền luân lý căn bản và sâu xa đó thì chính các linh mục cực đoan sẽ phá hoại, làm hoen bẩn thanh danh của Giáo hội.
Mã Phi Long
Nguồn: Bản tin Dân chủ