Cô nhà báo tuột xích tai tiếng Bạch Hoàn mới có stt nói về ngày 30 tháng Tư để “lên án” những người đang vui, để nói về người thắng kẻ thua và để đánh tráo bản chất cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc của nhân dân ta.
Bằng xảo thuật ngôn từ, bằng cách bẻ lái trích dẫn lời cố TT Võ Văn Kiệt khi nói về hòa hợp, hòa giải và bằng cách đánh lận đỏ đen, đồng nhất quân xâm lược với nhân dân…, Bạch Hoàn tìm cách dẫn dắt người đọc tin rằng, cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc khỏi ách đô hộ của quân xâm lược Mỹ là “nồi da nấu thịt” là “nội chiến Nam – Bắc” và dù không trực tiếp nói ra thì ai cũng hiểu cô ta đang ám chỉ đó là một cuộc chiến tranh “xâm lược”. Tất nhiên, với thói quen đạo đức giả, cô ta không quên lên mặt dạy đời cho những người đang vui. Mời đọc nội dung stt của Bạch Hoàn theo đường link mà trelangblog đã gán ở đầu bài viết hoặc xem ảnh bên dưới bài.
Thưa cô Bạch Hoàn, buồn là việc của cô và những kẻ bất lương còn vui là việc của nhân dân Việt Nam. Không ai có quyền tước đi niềm vui thống nhất non sông của người dân. Không thể không vui khi đất nước sạch bóng quân xâm lược cùng bè lũ tay sai. Không có lý do gì để người dân phải buồn vào ngày “Đất nước trọn niềm vui”.
Đừng vin vào câu nói của cố TT Võ Văn Kiệt, rằng “đây là ngày mà đất nước có triệu người vui nhưng cũng có triệu người buồn” để bắt người dân Việt Nam hôm nay phải buồn. Không có niềm vui nào miễn phí, để có được niềm vui lớn, người ta đều phải trả một cái giá nhất định và ở đây là sự hi sinh xương máu.
Cố TT Võ Văn Kiệt nói câu này là để chia sẻ những nỗi đau, mất mát vì chiến tranh với các gia đình cho cả 2 phía, đồng thời thể hiện thiện chí của người dân Việt Nam hôm nay với những người từng có thời lầm đường lạc lối, từng chĩa súng vào đồng bào mình, những người đã cam tâm làm kiếp trâu ngựa cho ngoại bang xâm lược đất nước này, cô ạ.
Câu nói ấy của TT là cần phải hiểu đúng là nhân dân Việt Nam hôm nay đã tha thứ cho những kẻ có quá khứ đi ngược lại lợi ích của dân tộc.
Người Việt hôm nay cảm thông với nỗi buồn của những người lẫm lỗi ấy, bởi không phải ai cũng tự giác bán mình cho quỷ dữ. Rất nhiều người trong số đó đã bị ép buộc, bị dụ dỗ, lừa phỉnh mà bàn tay của họ đã siết cò súng nhắm vào đồng bào mình. Ngược lại, để giành chiến thắng, để đất nước trọn niềm vui, bên thắng cuộc (theo cách nói của cô) cũng phải chấp nhận hi sinh mất mát, nhưng nỗi đau mất mát không thể lớn hơn niềm vui thống nhất đất nước.
Chiến thắng Mùa Xuân năm 1975 là chiến công vĩ đại nhất, hiển hách nhất trong lịch sử hào hùng của dân tộc. Sau 55 ngày đêm thần tốc, chế độ thực dân kiểu mới của Mỹ ở miền Nam đã hoàn toàn sụp đổ, quân xâm lược và bè lũ tay sai đã phải tháo chạy.
Ngày 30 tháng Tư ấy không có bất cứ lý do nào khiến nhân dân phải buồn. Không có lý gì bắt siêu thị phải ngừng khuyến mại, bắt ca sĩ Đen Vâu phải ngừng hát, bắt người dân phải hưởng niềm vui trong lặng lẽ hay bắt họ phải khóc than cho đám ngụy quân, ngụy quyền và cái thây ma VNCH, và càng không thể bắt các Fbker phải treo cờ rủ.
Thử hỏi có niềm vui nào lớn hơn khi miền Nam được giải phóng khỏi ách đô hộ của quân xâm lược, đất nước được thống nhất, non sông gấm vóc được thu về một mối, Nam Bắc là một nhà?
Không vui sao được khi quân xâm lược và bè lũ tay sai phải tháo chạy, khi mà cảnh bom rơi đạn lạc, nồi da nấu thịt sẽ không còn hiện diện trên chính quê hương của mình?
Không vui sao được khi cả dân tộc thoát khỏi chiến tranh, được sống trong hòa bình?
Nếu phải trả giá cho những niềm vui ấy thì dù có hi sinh nhiều mạng người đi nữa, nhân dân vẫn chấp nhận.
Thưa cô Bạch Hoàn, hòa hợp dân tộc mà cô nhắc đến không có nghĩa là vào ngày 30 tháng Tư, toàn thể nhân dân Việt Nam phải ngồi nhà khóc ròng để tưởng nhớ những cái thây ma VNCH.
Cô Bạch Hoàn đừng nghĩ nhân dân Việt Nam vui mừng là xát muối vào nỗi đau của những người thua cuộc. Đó là xảo ngôn. Tôi biết ý cô định ám chỉ đó là cuộc chiến tranh giữa 2 miền Nam Bắc chứ không phải cuộc chiến tranh đánh đuổi quân xâm lược Mỹ và tay sai, và rằng đó không phải là cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc mà là nội chiến, mà là miền Bắc xâm lược, cưỡng chiếm miền Nam. Vì thế cô đánh lận đỏ đen nhân dân với quân xâm lược Mỹ, với đám vì lợi ích cá nhân mà bán rẻ cả tổ quốc, cam tâm làm tay sai, làm kiếp trâu ngựa. Nói cho cô rõ, trong cuộc chiến ấy, Nhân dân Việt Nam (không phân biệt Nam Bắc) là người chiến thắng, còn đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai là kẻ bại trận.
Tiện đây nhắc để cô nhớ, cho đến giờ phút này, cái thứ rác rưởi mà cô đánh lận đỏ đen gọi là “nhân dân” hay những “người buồn” vẫn đang ngày đêm chống phá đất nước này với hàng trăm, hàng ngàn tổ chức ở cả trong và ngoài nước, với hàng trăm đài phát thanh, hàng ngàn tờ báo, với đủ các loại “chính phủ lâm thời”, với đủ các chiến dịch, kế hoạch mỹ miều như “chuyển lửa về quê hương”, “nở hoa trong lòng địch”, “Đông tiến”, “Tây tiến”, “Phường hoàng” và với đủ các hình thức từ ôn hòa mềm mại cho đến bạo lực khủng bố đấy. Thậm chí chúng còn âm mưu viết lại lịch sử, thay đổi chương trình giáo dục, “cải cách pháp luật”… nhằm làm thay đổi bản chất cuộc chiến tranh vĩ đại của dân tộc này.
Miệng nói hòa hợp, hòa giải, nhưng tâm địa đen tối tựa bóng đêm, hành vi thì lén lút bẩn thỉu của loài hủi nô vong quốc thì ai tha thứ cho được?
Ong Bắp Cày
Nguồn: Tre làng