Đừng lầm tưởng Mỹ đang nghiêng về phía Việt Nam tại biển Đông

Đừng lầm tưởng Mỹ đang nghiêng về phía Việt Nam tại biển Đông

Trong chuỗi các phản ứng của dư luận quốc tế liên quan đến hành động tàu hải cảnh Trung Quốc đâm chìm tàu cá Việt Nam đang khai thác hợp pháp trên ngư trường Hoàng Sa của Việt Nam. Ngày 06.04, Bộ Ngoại giao Mỹ có tuyên bố về các hành động phi pháp của Trung Quốc tại Biển Đông, trong đó phía Mỹ có nhắc đến hai trường hợp, một là trường hợp tàu Trung Quốc đâm chìm tàu cá Việt Nam, hai là trường hợp Trung Quốc đặt trạm nghiên cứu trái phép tại Hoàng Sa.

Nhiều người khi thấy việc làm này của Mỹ thì cho rằng Mỹ đang ủng hộ Việt Nam, “nghiêng” về phía Việt Nam trong cuộc chiến đòi lại chủ quyền tại biển Đông. Nhưng thực tế, cái tuyên bố mà phía Mỹ vừa đưa ra không hề khẳng định chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam, phía Mỹ đã lồng ghép khéo léo yếu tố “gây bất lợi cho các nước Đông Nam Á”, có mục đích ngầm khẳng định rằng đây là vùng biển “tranh chấp quốc tế”, tuyên bố như vậy tức là đã phủ quyết chủ quyền hợp pháp của Việt Nam tại hai quần đảo này.

Đừng lầm tưởng Mỹ đang nghiêng về phía Việt Nam tại biển Đông

Nếu đã là vùng biển “quốc tế”, Mỹ hoàn toàn có quyền và lợi ích tại đây, như việc đã và đang khống chế eo biển Hormuz và khu vực Trung Đông, lấy lý do bảo vệ lợi ích Mỹ và đồng minh.

Nhiều người cho rằng Mỹ sẽ giúp Việt Nam, thậm chí còn mong rằng Việt Nam sẽ cho Mỹ thuê quân cảng nhất nhì Đông Nam Á là Cam Ranh làm căn cứ quân sự. Thậm chí, một ý tưởng táo bạo hơn được tô vẽ ra, đó là việc Mỹ sẽ đánh Trung Quốc vì Việt Nam. Điều này không khác gì tư tưởng trông chờ ngoại bang “ban phát” chủ quyền dân tộc, điều mà các tiền nhân chưa bao giờ làm và sẽ không bao giờ cho phép làm.

Lịch sử đã để lại những bài học nhãn tiền: Lương Khải Siêu đã từng bút đàm cho Phan Bội Châu, khuyên ông không nên dùng ngoại viện để giải quyết độc lập dân tộc. Bấy giờ, một số nhà tri thức dẫn đầu là Phan Bội Châu đã sang Nhật cầu viện quân Nhật giúp sức để đánh quân Pháp, nhưng hành động đấy thực chất không khác gì hành động “chuyển nhượng” Việt Nam từ thuộc địa Pháp sang thuộc địa Nhật. Xa hơn, Nguyễn Ánh phải chịu tiếng đắng muôn đời “cõng rắn cắn gà nhà” khi kêu gọi viện binh từ nhà Xiêm.

Trong những giờ phút hoạn nạn vì đại dịch thế này, hãy nhìn cách “anh cả” Mỹ đối xử với đồng minh phương Tây thân cận như thế nào. Nhắc chuyện gần đây, anh bạn hàng xóm Philippines từng nghĩ rằng Mỹ sẽ vào điều động quân đội nếu phía Trung Quốc chiếm bãi cạn Scarborough, đúng là Mỹ đã vào cuộc, nhưng Mỹ vào cuộc bằng cách im lặng cho Trung Quốc chiếm đóng mặc lời khẩn cầu từ phía Philippines. Hai tháng sau từ thời điểm “sang tên đổi chủ” bãi cạn, ngoại trưởng Mỹ và Trung Quốc hân hoan bắt tay nhau trong một cuộc họp song phương còn Philippines thì chẳng thể làm gì hơn việc thưa kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế. Nhưng khổ nỗi, con người sai thì có tòa án xử, nhưng chẳng có tòa án nào xử được những quốc gia siêu cường cả, ngay cả Liên Hợp Quốc, cũng bị chi phối bởi lợi ích của các nước lớn.

Ngược về quá khứ xa hơn, năm 1974, Mỹ đã bỏ mặc cho Trung Quốc chiếm Hoàng Sa để đổi lại việc người Trung Quốc đứng về phía người Mỹ trong cuộc chiến tranh lạnh với Liên Xô. Mỹ ra lệnh ngầm cho quân đội Việt Nam Cộng Hòa không được tái chiếm Hoàng Sa. Trong khi lực lượng hải quân, không quân của Việt Nam Cộng Hòa, theo lời của chính họ, thời điểm đó đang là mạnh thứ tư thế giới. Hay mới đây thôi, chiến tranh thương mại giữa Hàn Quốc và Nhật Bản nổ ra, cả hai đều mong Mỹ trở thành trung gian hòa giải nhưng Mỹ hành động như thể muốn làm ngơ. Mặt khác, Mỹ tuyên bố tăng gấp 5 – 10 lần tiền phí để quân đội Mỹ đồn trú giữ gìn hòa bình tại hai quốc gia này, nếu không thì kiểu gì Triều Tiên cũng sẽ bắn tên lửa lượn qua bầu trời Nhật Bản.

Đài Loan cũng đã từng “thấm đòn” đồng minh giả tạo của Hoa Kỳ. Đầu thập niên 70 của thế kỷ trước, Mỹ và Trung Quốc “ngoại giao bóng bàn” có qua có lại với nhau. Nghị quyết 2758 xác định Liên Hợp Quốc tuyên bố Trung Quốc là thành viên sáng lập Liên Hợp Quốc, bàn giao ghế Ủy viên thường trực Hội đồng Bảo An cho phía Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (Trung Quốc), đại diện của Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) rút lui khỏi Liên Hợp Quốc và đến nay vẫn không xin gia nhập lại. Thậm chí, phía Mỹ từng có nghị quyết riêng yêu cầu trục xuất các đại diện của phía Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) ra khỏi Liên Hợp Quốc mặc dù trước đó mối quan hệ hai phía rất nồng nàn.

Trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam, phía Trung Quốc, Nga, Cuba đều có ý định đưa quân chiến đấu trực tiếp tại chiến trường nhưng Việt Nam nói không, có thể tiếp nhận vật lực, hỗ trợ, nhưng Việt Nam khước từ lời đề nghị quân đội quốc gia khác tham gia trực tiếp chiến đấu tại chiến trường miền Nam Việt Nam.

Từ thời ông cha ta chiến đấu bảo vệ tổ quốc đều lấy dựa vào nội lực quốc gia chứ chẳng bao giờ ỉ lại vào sự giúp sức của các nước khác và đến bây giờ vẫn vậy. Đối với một con cáo già như Mỹ thì mọi việc họ làm, mỗi lời họ nói ra đều có lợi ích của họ ở đó chứ họ chẳng dễ gì cho không ai bất kỳ một điều gì cả. Nên chúng ta cũng phải hiểu và đừng chông ngóng gì từ những sự ban phát “free” từ con cáo già này cả!

NGẠO

Nguồn: Nhân quyền Việt Nam

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *