Tôi nói với bố mẹ rằng tôi bị sốt nên ngày hôm đó bố tôi đã bắt taxi đưa tôi lên Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương. Trong lúc bố tôi đi làm các thủ tục cần thiết thì tôi ở phía ngoài chờ. Lúc gặp một y tá, tôi có nói với chị ấy tôi là người trở về từ vùng dịch Vũ Hán…
LTS: Những ngày vừa qua có lẽ là những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của chàng trai trẻ Vũ Ngọc Đình, bởi cậu là du học sinh trở về từ Vũ Hán (Trung Quốc) – nơi bùng phát dịch virus Corona. Ngay từ khi đặt chân vào ngôi nhà của mình ở Trực Thái (Nam Định) Đình đã phải cách ly với người thân. Mồng 2 tết, cậu phải nhập viện do sốt và phải giữ lại trong phòng cách ly 6 ngày để theo dõi.
Khi thông tin cá nhân của những người nghi nhiễm virus Corona rò rỉ trên mạng, cậu bị nhiều người lạ gọi điện lăng mạ, xúc phạm với lý do “không biết nghĩ cho người khác”. Dưới đây là những dòng nhật ký rùng mình mà cậu chia sẻ cho phóng viên ANTG GT – CT.
Ngày 17-1-2020
Khoảng 21h, tôi cùng một người bạn đi tàu cao tốc từ Trường Sư phạm Hồ Bắc ra bến tàu Hoàng Thạch. Từ Hoàng Thạch chúng tôi lại tiếp tục di chuyển đến bến tàu Vũ Hán để mua vé tàu nhanh về Nam Ninh. Lúc này ở các bến xe, bến tàu đều có các bác sĩ chốt ở đấy.
Tại các điểm soát vé, hành khách sẽ phải đo nhiệt độ cơ thể, nếu ai có biểu hiện sốt thì sẽ được đưa đi khám ngay lập tức. Ở bến tàu Vũ Hán, chúng tôi đã phải đứng xếp hàng chờ cả giờ đồng hồ để mua vé. Nhưng khi đến lượt chúng tôi thì nhân viên bán vé thông báo đã hết vé tàu nhanh về Nam Ninh. Sau đó tôi và bạn phải bắt taxi đến ga Vũ Sương để mua vé tàu chậm.
Những ngày u ám trong phòng cách ly của bệnh viện.
Khoảng 1h sáng chúng tôi lên chiếc tàu k1627 để về Nam Ninh. Những chiếc vé mà chúng tôi có được cũng là những chiếc vé cuối cùng của chuyến tàu hôm ấy. Tôi và bạn đùa bảo với nhau rằng: “Chúng ta đã quá may mắn vì được đi trên chuyến tàu vét”.
17 tiếng sau chúng tôi có mặt ở Nam Ninh. Lúc này vì đã muộn nên tôi và bạn lại phải thuê khách sạn để nghỉ. Ngày hôm sau chúng tôi bắt taxi đến cửa khẩu Móng Cái, sau đó từ cửa khẩu Móng Cái bắt xe khách về Nam Định. Thực sự, tôi biết về dịch từ khi còn ở trường nhưng không nghĩ nó lại nguy hiểm thế. Từ cửa khẩu Móng Cái chúng tôi đã bị kiểm tra rất kỹ.
Ngày 19-1-2020
Tôi có mặt ở nhà mình vào sáng ngày 19. Vì ý thức được sự lây lan đáng sợ của dịch bệnh nên sau khi chào hỏi mọi người trong gia đình tôi bắt đầu lên phòng riêng của mình và ở lỳ trong đó. Kể từ lúc đó tôi gần như cách ly với những người trong nhà. Đến bữa cơm, mọi người trong nhà tôi sẽ ăn cơm trước, khi nào xong xuôi tôi sẽ xuống ăn sau. Hoặc có những hôm thì tôi sẽ được bố hoặc mẹ mang cơm đến cửa phòng riêng nên sẽ ăn cùng giờ với mọi người.
Bố mẹ tôi vì nhớ con nên nhiều lần bảo: “Thôi cứ xuống ăn cơm và chơi với mọi người cho vui. Đi bao lâu mới về giờ lại ru rú trong phòng không gặp gỡ ai. Có phải ai về từ Vũ Hán cũng bị nhiễm virus Corona cả đâu”. Nhưng tôi không đành lòng. Thôi thì cẩn tắc vô áy náy, nhỡ xảy ra chuyện gì tôi sẽ phải ân hận cả đời.
Cứ thế, kể từ khi về nhà tôi quanh quẩn trong căn phòng của mình. Bạn cứ thử tưởng tượng mà xem, đi bao lâu mới được về nhà đoàn viên cùng người thân, nhất lại là trong những ngày tết. Thế mà tôi hầu như còn chưa nhìn rõ mặt ai trong gia đình mình. Đấy là một nỗi khổ tâm rất lớn. Biết bao cuộc gặp gỡ bạn bè đã hẹn hò từ trước đều phải hủy. Lịch trình du xuân cũng phải hoãn lại hết.
Đã thế, phải ở một mình trong căn phòng nhỏ, tôi chả biết làm gì cho nhanh qua 1 ngày. Hết lướt mạng lại đọc sách rồi chơi game. Một ngày quả là dài lê thê.
Ngày 25-1-2020 (tức mồng 1 tết)
Do ở trong phòng quá bí bách nên tối đó khi mọi người trong nhà đã đi nằm, tôi quyết định đi ra ngoài ngõ cho thoáng. Không hiểu có phải vì trúng gió hay không mà đêm hôm đó tôi bị sốt. Cả đêm tôi nằm suy nghĩ liệu mình có phải đã bị nhiễm virus Corona hay không.
Chàng trai 20 tuổi đã trải qua những ngày tháng kinh hoàng trong cuộc đời.
Ngày 26-1-2020
Tôi nói với bố mẹ rằng tôi bị sốt nên ngày hôm đó bố tôi đã bắt taxi đưa tôi lên Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương. Trong lúc bố tôi đi làm các thủ tục cần thiết thì tôi ở phía ngoài chờ. Lúc gặp một y tá, tôi có nói với chị ấy tôi là người trở về từ vùng dịch Vũ Hán.
Nghe xong, chị ấy lùi lại vài bước và chỉ tôi đến phòng chờ khám. Tại đây, sau khi bác sĩ nghe tôi trình bày đã quyết định cho tôi vào phòng cách ly để theo dõi. Trong phòng có khoảng chục người ở đó. Lúc này dù thân nhiệt của tôi chỉ vào khoảng gần 38 độ C nhưng vẫn phải theo dõi. Tôi nói với bố rằng tôi sẽ tự mình chăm sóc được bản thân nên bố cứ bắt taxi trở về Nam Định trước.
Những ngày trong phòng cách ly thật khủng khiếp. Hằng ngày tôi chỉ biết lên mạng để đọc các thông tin liên quan đến virus Corona. Mỗi ngày báo chí lại đăng tải số người nhiễm và tử vong tăng lên chóng mặt khiến tôi rất hoảng sợ. Tôi stress đến mức đã có những lúc quẳng điện thoại ra một góc. Tôi muốn hét lên cho không khí đỡ ngột ngạt và nặng nề. Tôi đã từng tưởng tượng đến việc nếu chẳng may mình dương tính với virus Corona thì mình sẽ thế nào? Sẽ phải làm những việc gì tiếp theo.
Cũng may, thời gian tôi ở trong phòng cách ly, người yêu tôi thường xuyên gọi điện động viên. Cô ấy nói rằng “rồi mọi thứ sẽ ổn. Em tin là anh sẽ sớm được trở về nhà thôi”. Vì tôi ở viện đúng vào những ngày tết nên thức ăn ở căng tin cũng rất sơ sài. Loanh quanh cũng chỉ vài món, lặp đi lặp lại, thực sự là rất ngán.
Tấm vé vét mà Đình và bạn mua được để trở về Việt Nam.
Ngày 29-1-2020
Đột nhiên buổi chiều hôm ấy tôi nhận được rất nhiều cuộc điện thoại của bạn bè, họ hàng hỏi thăm. Ai cũng hỏi tôi tình hình bệnh tật giờ thế nào? Phải cố gắng giữ bình tĩnh để theo dõi, rằng không được bi quan, vân vân và vân vân. Không những nhận được điện thoại của người thân mà tối hôm ấy tôi còn nhận được rất nhiều cuộc điện thoại từ người lạ. Họ nói tôi là không biết nghĩ cho người khác.
Đã biết Vũ Hán là ổ dịch mà còn cố tình trở về để mang theo bệnh tật cho đồng bào của mình. Họ gọi nhiều đến mức khiến tôi hoảng sợ và phải đặt điện thoại ở chế độ máy bay (tắt sóng – PV).
Cả đêm hôm đó tôi như rơi vào khủng hoảng. Tôi cứ tự hỏi sao những người lạ lại biết số điện thoại của tôi nhỉ? Sau này tôi mới biết là thông tin cá nhân như địa chỉ, tên tuổi, số điện thoại của những người nghi nhiễm virus Corona đã bị rò rỉ trên mạng. Cùng phòng với tôi có một chị bị khủng bố điện thoại còn nhiều hơn tôi. Đến mức chị ấy phải bật khóc và nói rằng: “Tôi có làm gì sai đâu mà sao lại bị đối xử thế này”.
Chị ấy kể với tôi rằng khi biết tin chị bị sốt, khu chung cư của chị ấy ở vội vã khử trùng. Họ lên danh sách những người đã tiếp xúc với chị để cách ly. Bố mẹ chị ấy đi tới đâu cũng bị những người xung quanh né ra một khoảng xa. Ngay cả khi sau này khi xuất viện với kết quả âm tính với virus Corona thì chị ấy vẫn phải nhận nhiều cuộc điện thoại lạ mắng chửi thậm tệ.
Ngày 31-1-2020
Hôm đó tôi được xuất viện. Sau 6 ngày cách ly theo dõi thì các bác sĩ chính thức kết luận tôi âm tính với virus Corona. Bố tôi từ Nam Định lên Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương đón tôi. Khoảng 2 giờ, bố con tôi bắt taxi trở về nhà.
Về đến nhà tôi lại bắt đầu chiến dịch cách ly với mọi người. Lý do là bởi tôi không muốn ai đó có cảm giác sợ hãi khi tiếp xúc với tôi. Tuy nhiên, lúc này tôi đã có thể ngồi ăn uống cùng với bố mẹ bởi vì tết xong, anh chị em và các cháu đã đi hết rồi nên tôi không còn phải ngại nữa. Ăn xong tôi lại lên phòng mình đọc báo, làm một số việc mà mình thích cho hết ngày.
Tôi biết, dù bây giờ tôi đã cầm trong tay kết quả âm tính với virus Corona nhưng những người xung quanh vẫn có cảm giác không an toàn. Tôi cũng biết ngoài tôi ra thì còn rất nhiều anh chị em, bạn bè trở về từ Vũ Hán cũng đã phải trải qua những ngày tháng kinh hoàng như tôi.
Phong Anh (ghi theo lời kể của nhân vật)
Nguồn: Công an nhân dân