Trang chủ Bản tin Dân chủ Ba sàm Nguyễn Hữu Vinh: Đã không hổ thẹn với cha lại...

Ba sàm Nguyễn Hữu Vinh: Đã không hổ thẹn với cha lại còn tỏ ra nguy hiểm

193
0

Ba sàm Nguyễn Hữu Vinh: Đã không hổ thẹn với cha lại còn tỏ ra nguy hiểm

Ba sàm Nguyễn Hữu Vinh

Ngày hôm qua (22/2), trên Fb cá nhân Nguyễn Hữu Vinh (Anh ba sàm) đã đăng tải bài viết có tiêu đề “Cha con tôi: Hai cách “theo Đảng đến cùng”. Bài viết sau đó được trang BBC tiếng Việt và FB Thị Minh Hà Lê (vợ Nguyễn Hữu Vinh) đăng lại. Đọc bài viết, tôi thấy đại ý là Nguyễn Hữu Vinh so sánh về con đường theo Đảng giữa ông và cha mình.

Ông Nguyễn Hữu Vinh từng là Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, cựu Thiếu tá Công an, với một xuất thân hơn hẳn nhiều người ấy thế nhưng vì đi theo lý tưởng mà ông cho rằng “lập blog để nâng cao dân trí, đấu tranh đòi các quyền tự do cho dân mình”, ông đã đánh mất tất cả.

Cha Nguyễn Hữu Vinh là ông Nguyễn Hữu Khiếu, một nhà cách mạng lão thành, ông từng là Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Bí thư Tỉnh ủy Thanh Hóa, nguyên Bộ trưởng Lao động Việt Nam và Đại sứ Việt Nam tại Liên Xô. Cha của Nguyễn Hữu Vinh giác ngộ cách mạng từ sớm, tham gia hoạt động cách mạng, theo Đảng đấu tranh giành độc lập cho dân tộc, những năm 1940-1944 bị thực dân Pháp bắt, giam ở Nhà tù Buôn Ma Thuột. Còn Nguyễn Hữu Vinh lại là người đốt đền, đốt sách của Cha, đi ngược lại với những gì cha ông đã làm, đã gây dựng khi xin ra khỏi ngành Công an, viết blog tuyên truyền chống Nhà nước, chế độ và bị kết án 5 năm tù giam về tội “Lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” (Nguyễn Hữu Vinh ra tù tháng 5/2019).

Là một người đốt đền, đốt sách của Cha mình, ấy thế nhưng Nguyễn Hữu Vinh không thấy hổ thẹn lại còn tự hào khi so sánh với cha mình. Cha ông, ông Nguyễn Hữu Khiếu trọn đời đi theo Đảng, đi theo cách mạng, đấu tranh cho độc lập, tự do của dân tộc, cho hạnh phúc của nhân dân. Là tấm gương sáng cho các thế hệ con cháu noi theo. Đúng như lời nhận xét của Nguyễn Hữu Vinh, trong suốt hàng chục năm nắm giữ nhiều trọng trách trong Đảng, chính quyền, ông được tiếng là người rất liêm khiết, ngay thẳng và  “theo Đảng đến cùng”.

Ba sàm Nguyễn Hữu Vinh: Đã không hổ thẹn với cha lại còn tỏ ra nguy hiểmNguyễn Hữu Vinh (bìa phải) cùng cha, mẹ, anh cả (bìa trái), thăm nhà sàn Bác Hồ Chí Minh, năm 1974

Cũng theo Nguyễn Hữu Vinh, cha ông theo Đảng trọn đời bởi đơn giản là ông tin yêu nó, gắn bó gần cả cuộc đời sự nghiệp với nó. Còn ông (tức Nguyễn Hữu Vinh) cũng “theo” Đảng tới cùng, chẳng phải còn yêu quý gì nó, mà là “muốn truy kích nó, lật ra những gì phi lý, tệ hại trong cả bản chất lẫn thực tế cuộc đời nó, để cho mọi người cùng thấy”. Ý của Nguyễn Hữu Vinh là giữa ông và cha ông “chung mục đích nhưng khác con đường”.

Kết bài viết này, Nguyễn Hữu Vinh còn cho rằng, với riêng ông, sẽ “theo” Đảng đến trọn đời của nó nếu như ông Trời cho tôi sống dai hơn nó (tức là sống dai hơn Đảng); bằng nhiều những việc làm, bài viết nữa, về những kinh nghiệm và quan điểm của mình, cả trong tù lẫn ngoài đời, để trả lời những câu hỏi trên. Và ông kết lại bài viết của mình với đoạn: “Nghĩ về con đường của cha và của mình, tôi thấy rõ là có chung mục đích – độc lập dân tộc và tự do, hạnh phúc cho nhân dân. Có điều, tôi đang tham gia làm nốt phần việc mà cha tôi chưa làm được – Dân tôi chưa được tự do, hạnh phúc”.

Nghe thì có vẻ to tát, cao siêu nhưng Nguyễn Hữu Vinh lại chính là kẻ đang làm trái với những di huấn, những điều cha ông đã làm, mà người đời vẫn gọi đó là những kẻ đốt đền, đốt sách của cha mình. Sinh ra trong một gia đình cách mạng, cha mẹ là những cán bộ cách mạng thời kỳ đầu dựng nước, được thừa hưởng những điều mà những bạn bè cùng thời có nằm mơ cũng không có. Ấy thế nhưng Nguyễn Hữu Vinh đã tự tay ném đi tất cả. Được ăn học, đào tạo bài bản, được học ở một ngôi trường đại học mà đến giờ nhiều người vẫn mong ước. Làm việc tại một đơn vị của Bộ Công an, nhưng vì cái lý tưởng đối nghịch với cha mình, ông đã tự tay ném đi tất cả, tự tay làm vấy bẩn lên truyền thống của gia đình.

Ấy vậy, Nguyễn Hữu Vinh còn không biết hổ thẹn với cha mình hay sao mà còn tự hào, tự tay viết lên những dòng ca ngợi cái “lý tưởng cao siêu” của mình, cái lý tưởng mà ông cho rằng, so với cha mình, giữa ông ta và cha ông là “chung mục đích, khác con đường”? Chẳng biết ở thế giới của người hiền, cha ông có đang tự hào với những việc Nguyễn Hữu Vinh đang làm hay là quặn thắt vì chính đứa con trai của mình lại phá đi, đổ đi những gì mà ông đã gây dựng, tạo ra danh tiếng và tên tuổi của ông?

Nguồn: Bản tin dân chủ

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây