Ảnh: ‘Tonkin-les dieux s’en vont’, ‘Bắc kỳ-Các vị thần đang rời đi’. Ảnh cho thấy bọn linh mục và con chiên vứt tượng thờ của người Việt xuống đất và đặt thần của bọn chúng lên. ‘Tự do tôn giáo’ của chúng là như thế đấy!
Tín đồ theo đạo thờ tây lông ở Việt Nam rất nhây. Mấy chục năm nay họ vẫn luôn chờ cơ hội, viện đủ lý do tào lao để vinh danh tên giặc Alexandre de Rhodes (AdR).
Thất bại trong việc đòi đặt tên đường AdR ở Đà Nẵng, họ rất hậm hực cay cú và tiếp tục ngoan cố đòi đặt! PGS TS Hoàng Dũng vừa đưa ra ý kiến trên báo trẻ trâu rằng ‘Không thể tùy tiện lên án người xưa như thế’. Cũng trên báo này, ‘nhiều trí thức’ cũng đòi đặt tên đường ‘không cần tranh cãi’!
Đám cuồng tây lông này ngang ngược độc tài vãi! Con đường là của chung mà các bố lại muốn tùy tiện thích thì đặt, cấm cãi! Người ta phản đối dùng bằng chứng, lý luận hẳn hoi thì các bố lại bảo người ta ‘tùy tiện’!
Tên đường có ý nghĩa rất quan trọng không những chỉ để vinh danh tiền nhân có công với nước mà còn mang ý nghĩa giáo dục thế hệ sau. Do đó nó nhất định phải đạt được sự đồng thuận tuyệt đối ít nhất là trong giới trí thức. Không làm như thế mà cứ đặt thì mới là tùy tiện. Bộ bây giờ Việt Nam hết anh hùng dân tộc và danh nhân các lĩnh vực rồi hay sao mà lại phải nhất quyết dùng tên của một nhân vật gây tranh cãi chứ đừng nói đến việc đây là một tên giặc hẳn hòi cho bằng được vậy?!
Lý do ban đầu được đưa ra để vận động cho tên đường là, ‘AdR là người đã sáng tạo ra chữ quốc ngữ’, nhưng các nhà nghiên cứu đã chứng minh rõ ràng hắn không phải là người sáng tạo ra chữ quốc ngữ thì đáng lẽ mọi chuyện đã phải dừng ở đó. Xem số 4 và 5 trong bản kiến nghị Này., (Hoặc ở Đây)
Nếu phe muốn đặt tên thấy bằng chứng, lý lẽ trên là sai thì phải đưa ra bằng chứng, lý lẽ khác để phản bác và chứng minh AdR chính là người đã sáng tạo ra chữ quốc ngữ. Nhưng không, đám cuồng tín thờ tây lông này lại tiếp tục tùy tiện đưa ra những ngụy biện không liên quan đến nội dung trên và ngoan cố đòi vinh danh tên giặc này! Những đứa khôn hơn tí, biết cãi không nổi thì phán ‘không tranh cãi’ nữa mà cứ đặt tên đường thôi!
Những ngụy biện mà họ tùy tiện đưa ra là:
1. ‘AdR không phải là người đầu tiên hay duy nhất sáng tạo ra chữ quốc ngữ nhưng có công trong việc truyền bá chữ quốc ngữ’.
Sự truyền bá chữ quốc ngữ phổ thông có kết quả nhất chỉ xảy ra sau ngày Cách mạng tháng 8 thành công. Trước đó, trong thời thực dân Pháp cai trị, 90% dân Việt mù chữ, thành phần trí thức toàn học tiếng Pháp.
Thời AdR đến Việt Nam, thế kỷ 17, người Việt dùng chữ Hán và Nôm. Không có bằng chứng nào được đưa ra cho thấy AdR có hoạt động truyền bá chữ quốc ngữ tại thời điểm đó.
Họ lại tùy tiện ngoan cố gán ghép rằng cuốn tự điển Việt-Bồ-La do AdR biên soạn đã đóng góp vào việc truyền bá chữ quốc ngữ. Cái này rất ngu xuẩn và buồn cười! Người ta dùng tự điển để tra cứu ý nghĩa giữa các ngôn ngữ SAU KHI đã biết rành mặt chữ, để học ngoại ngữ (như bọn truyền giáo lúc đó đang có nhu cầu học tiếng Việt) chứ không ai dùng tự điển để dạy mặt chữ cho người chưa biết chữ cả mà ‘truyền bá chữ viết’ cái con cú gì?!
Hơn nữa, sự thật lịch sử cho thấy, khi AdR đến Việt Nam thì các giáo sĩ Bồ cùng con chien người Việt đã tạo ra chữ quốc ngữ và tự điển Việt-Bồ để dùng rồi (tham khảo kiến nghị nói trên). AdR chỉ dùng cuốn tự điển trên dịch thêm phần tiếng La-tin thành tự điển Việt-Bồ-La THEO CHỈ THỊ CỦA VATICAN nhằm giúp cho các giáo sĩ không phải người Bồ cũng có thể tra tiếng Việt (La-tin là ngôn ngữ phổ thông trong đám giáo sĩ thuộc Vatican). Rõ ràng hắn không phải là người sáng tạo ra chữ quốc ngữ và mục đích soạn cuốn tự điển Việt-Bồ-La chỉ là để giúp Vatican có thêm công cụ truyền đạo chứ chả liên quan gì đến việc ‘truyền bá chữ quốc ngữ’ như bọn thờ tây ngoan cố tùy tiện gán ghép cả.
Phong trào truyền bá chữ quốc ngữ chỉ xuất hiện từ đầu thế kỷ 20 do người Việt Nam chủ xướng và chẳng dính dáng gì đến AdR đã ‘về với Chúa’ hơn hai thế kỷ trước đó cả.
2. ‘TP HCM đặt tên AdR từ lâu’, suy ra Đà Nẵng cũng nên đặt’.
Trả lời ngắn là, bạn thấy con chó ăn c*t thì bạn có nên ăn c*t giống nó không?!
Trả lời dài:
Tên đường đó có từ thời Diệm. Diệm là một tên cuồng đạo, từng làm tu sĩ trong những tu viện Âu-Mỹ khi Việt Minh đang tiến hành cuộc kháng chiến chín năm. Mấy anh em Diệm từng làm lễ ‘dâng Việt Nam cho Đức Mẹ’ vào năm 1959, nên họ muốn đề cao, gán cho AdR, một trong những nhà truyền giáo đầu tiên, một công trạng để phô trương, kể ‘công’ Chúa giáo ở Việt Nam thì cũng rất dễ hiểu. Sau 1975, tên đường này đã được đổi một lần, rồi lại đổi lần nữa trở lại tên AdR. Đó là một sai lầm cần được sữa chữa chứ không phải để tiếp tục phạm vào một lần nữa!
3. AdR vào Việt Nam thế kỷ 17, Pháp xâm lược Việt Nam vào thế kỷ 19, suy ra không thể ghép tội AdR nối giáo cho giặc Pháp xâm lược.
AdR không thể nối giáo cho giặc vì hắn chính là giặc bởi vậy mới bị các Chúa Trịnh, Nguyễn ở cả Đàng Ngoài Đàng Trong kết án trục xuất thậm chí tử hình. Sau khi bị buộc phải rời Việt Nam, hắn đã viết thư xin triều đình Pháp chu cấp binh lính trở lại đánh Việt Nam.
Nhiều đứa thờ tây tiếp tục ngoan cố ngụy biện rằng người ta đã ‘hiểu sai ý nghĩa bức thư. Chữ ‘chiến sĩ’ trong thư có nghĩa là ‘chiến sĩ truyền giáo’ và do đó ‘AdR chỉ có ý định xin giáo sĩ chứ không phải xin binh lính’.
Ngụy biện trên có hai cái ngu:
– Hắn đã bị kết tội tử hình ở Đàng Trong và được khoan hồng giảm án xuống thành trục xuất mà lại ngu đến nỗi xin thêm vài giáo sĩ khác dẫn vào Việt Nam để bị chặt đầu cả lũ à?!
– Giáo sĩ người Pháp thời thế kỷ 17 vẫn hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát và điều động của Vatican thì triều đình Pháp làm gì có cái quyền điều động giáo sĩ mà AdR xin họ? Cho nên ngoan cố bào chữa dịch thành ‘chiến sĩ truyền giáo’ là rất ngu.
Việc AdR làm là một trò mèo thông dụng vào thời đó của Vatican và thực dân đế quốc phương tây. Đầu tiên chúng cho đám truyền giáo vào. Làm ăn suôn sẻ thì tốt, chúng sẽ cải đạo gần hết dân bản địa thì tự động họ sẽ dâng cả quốc gia lên cho Vatican và thực dân chia chác khỏe re như Philippines hay nhiều nước Trung, Nam Mỹ, Châu Phi. Nếu bị chính quyền bản địa ngăn cấm, chúng sẽ sủa ầm lên là ‘không có tự do tôn giáo’, trở về nước vác cà-nông sang đánh rất dễ dàng vì chúng đã nắm trong tay rất nhiều thông tin tình báo khi truyền đạo trước đó và từ con chien bản địa. AdR đã diễn rất đúng theo kịch bản, nhưng nước Pháp lúc đó nhà còn bao việc nên chưa sẵn sàng thôi.
4. ‘Không vinh danh AdR là vô ơn. Dùng chữ của người ta mà lại chửi người ta’
AdR có ơn đâu mà vô?! (Xem lại số 4 và 5 trong bản kiến nghị trong link ở gần đầu bài viết này, tại Đây hoặc Đây)
Hắn không phải là người phát minh ra chữ quốc ngữ, cũng không đóng góp gì trong việc truyền bá nó cả, nên không có ơn gì ở đây cả.
Tất cả các triều đại phong kiến Việt Nam từ đầu cho đến cuối đều dùng không những chữ Hán mà còn cả tiếng Hán! Một phần ba từ vựng thông thường hiện nay của Việt Nam là Hán-Việt, trong văn viết chiếm đến 60%. Nói như những đứa ngu kia thì người Việt Nam không thể chửi TQ khi TQ làm bậy? Lý Thường Kiệt, Nguyễn Trãi ngày xưa không được làm thơ, hịch chống người Hán bằng chữ Hán, tiếng Hán à?! Người ta không thể dùng vũ khí của giặc giết giặc à?! Óc chó là có thật!
5. ‘Dùng chữ tây góp phần phát triển Việt Nam’
Chữ viết cũng chỉ là công cụ, phương tiện. Nếu không có chữ tây thì người Việt Nam chắc chắn cũng sẽ cải tiến chữ viết của mình như các nước Đông Á để phát triển. Chữ viết tây không thể giúp con người hay một quốc gia phát triển cao hơn khả năng, bằng chứng là nhiều nước Đông Nam Á như Phi, Mã, indo, Việt Nam dùng chữ tây nhưng phát triển vẫn thua xa các nước Đông Á Trung, Hàn, Nhật về mọi mặt. Nếu chữ tây, tiếng tây có thể giúp một đất nước phát triển thì Philippines đã không bèo nhèo như thế! Nhiều nước châu Phi phải là cường quốc rồi! Đừng có cuồng tây lông đến ngáo như thế chứ?!
Bài của MỘT VIỆT KIỀU, Link tại Đây
Nguồn: Google.Tiên lãng