Cảm thương người biểu tình Hồng Kông âu cũng là điều dễ hiểu. Bất luận họ sai hay đúng, đơn giản là thấy cảnh một người bị đánh đau thì thương, đó là cái tình tối thiểu trong mỗi con người với nhau. Thương, nhưng không có nghĩa là ủng hộ, thậm chí là cổ vũ luôn cả những hành vi bạo loạn, đập phá gây thương tổn cho cả người và tài sản xã hội.
Thậm chí, lợi dụng tình thương, sự trắc ẩn đó, một bộ phận người Việt những ngày qua đang ra sức biến chuyện của Hồng Kông thành chuyện nhà mình, rồi bày đủ trò để hưởng ứng, chia lửa thậm chí là muốn kéo biểu tình Hồng Kông về Việt Nam. Như cách đây mấy ngày, có đôi ba tốp gồm những nhà ‘zân chủ’ – Ngô Oanh Phương, Lê Kiên Cường, Nguyễn Lan Anh, Lê Thị Phương Lan, Cao Vĩnh Thịnh… bịt mặt, mặc áo đen, đeo kính, khẩu trang, đội mũ bảo hộ, cầm theo các khẩu hiệu, biểu ngữ nội dung ủng hộ biểu tình Hồng Kông trên một số tuyến phố ở Hà Nội, TP. Hồ Chí Minh rồi post hình các kiểu rình rang lên mạng xã hội.
Rồi ra rả các nhóm, tổ chức phản động, đang ra sức đục đẽo, tô vẽ, tôn vinh những kẻ đứng đầu cuộc bạo động ở Hồng Kông như những “anh hùng”, những nhà “dân chủ dân quyền vĩ đại”. Rồi lập tức thần thánh hóa sự việc ở Hồng Kông, chủ đích móc nối với các vấn đề bức xúc của xã hội Việt Nam cùng luận điệu xuyên tạc, chia rẽ… hòng kích động, kêu gọi mọi người, kêu gọi lực lượng sinh viên, học sinh “noi gương Hồng Kông”, cần xuống đường biểu tình “đòi tự do, dân chủ, chống toàn trị”.
Thậm chí, trong những ngày vừa qua, các phần tử phản động hải ngoại lưu vong của “phong trào giới trẻ thế giới vì nhân quyền” còn kêu gọi giới trẻ Việt Nam tham gia Đại hội lần thứ 2 vào tháng 4-2020 tại Nhật Bản. Theo thông báo, trong đại hội này có sự tham gia, hướng dẫn phương thức hành động của các diễn giả là những cá nhân đứng đầu phong trào biểu tình ở Hồng Kông để truyền bá kinh nghiệm, cách thức tổ chức biểu tình. Từ đó, họ thảo luận, tìm ra cách thức hành động, liên kết thành lập mạng lưới liên minh các đối tượng hoạt động trong nước và quốc tế núp bóng vấn đề “dân chủ, nhân quyền” để chống phá Đảng và Nhà nước Việt Nam.
Nói thẳng, ai đó muốn ủng hộ Hồng Kông thì cứ tự nhiên thẳng tiến qua đấy cùng họ đấu tranh cho cái gọi là chính nghĩa, cái gọi là biểu tình ‘ôn hòa’ không bạo loạn. Còn đất nước này đã đi qua những chặng đường dài đầy khổ ải để hàn gắn vết thương chiến tranh và phát triển từng ngày đã chán ghét chiến tranh lắm rồi. Vậy nên, hãy thôi ‘kéo mây đen về bầu trời quang’.
Nhìn lại Syria đi, khởi đầu bằng 1 cuộc biểu tình và sau 8 năm được cái gì? Cho đến bây giờ Syria vẫn chưa tìm được ánh sáng nơi cuối đường hầm. Và chắc nhiều người vẫn chưa quên vụ xuống đường biểu tình bạo loạn ở Bình Dương, ở Hà Tĩnh, vẫn còn các anh chị “yêu nước” đang thi hành bản án của mình đấy. Biểu tình 300k, đập phá 500k kết quả mua được vé ăn cơm miễn phí được Nhà nước lo từ A đến Z có đáng hay không. Ai muốn một khung cảnh hoang tàn đổ nát, máu lửa như Hồng Kông thì cứ mạnh dạn đi thực địa, chứ đừng núp sau bàn phím rồi kêu gọi biểu tình bằng máu của người khác, hèn lắm.
Nguồn: Cánh cò