Thông tin trên VTV tối ngày hôm qua về câu chuyện của cụ Mơ, 83 tuổi ở Lương Sơn, Thường Xuan, Thanh Hóa nằng nặc xin xã cho ra khỏi danh sách hộ nghèo đã thực sự làm tôi xúc động. Và đương nhiên câu chuyện của cụ cũng có sức lan tỏa rất lớn trên cộng đồng mạng.
Báo chí đưa tin về cụ như sau:
Cụ Đỗ Thị Mơ sinh sống trong một căn nhà cấp 4 rộng chừng 20m2, trong một ngõ nhỏ tại thôn Lương Thiện. Chia sẻ về câu chuyện trong đoạn clip xuất hiện trên mạng, cụ Mơ cho biết, cách đây hơn 1 năm, cụ quyết định xin ra khỏi danh sách hộ nghèo của xã, tuy nhiên, không thấy xã trả lời. Do đó, vừa qua, cụ tiếp tục đi xe đạp lên xã để xin thoát nghèo.
“Không ngờ, trong khi tôi đang bày tỏ mong muốn của mình, các chị trên xã đã cầm điện thoại quay lại và đăng tải lên mạng”, cụ kể: Theo cụ Mơ, lý do cụ xin thoát nghèo là giờ cụ không còn nghèo, cụ có thể kiếm sống, tự lo cho bản thân…
Theo lời cụ Mơ, năm 1987, chồng cụ Mơ mất, một mình cụ nuôi 11 người con (10 con đẻ và 1 con nuôi), đến nay, hai người con đã mất, còn lại đều đã ổn định cuộc sống. Cụ Mơ chưa ở chung và cậy nhờ đến người con nào, vì cụ tự lo cho mình, bằng việc bán rau ngoài chợ hằng ngày.
Về việc này, ông Lương Xuân Thiêm, Chủ tịch UBND xã Lương Sơn, xác nhận, vừa qua cụ Mơ có lên xã để xin thoát nghèo và sau đó được một người quay lại clip rồi đăng tại lên mạng và được nhiều người chia sẻ, hoan nghênh. Hiện tại, hằng ngày, cụ hái rau mang ra chợ bán.
Ai cũng biết người thuộc danh sách hỗ trợ sẽ được nhận hỗ trợ hàng tháng từ chính quyền. Ấy thế nên hành động của cụ Mơ có thể được xem là hành động đầy bất ngờ.
Trong clip mà VTV1 thực hiện tối qua, cụ Mơ cũng thẳng thắn nói rằng vì cụ không còn nghèo nên cụ xin ra khỏi hộ nghèo để nhường phần trợ cấp đó cho những người khác xứng đáng hơn.
Tôi thực sự cảm phục một con người thôn quê đã 83 tuổi nhưng đầy lòng tự trọng.
Tôi lại chạnh lòng nghì về những quan xã, quan huyện ở đâu đó dù cuộc sống rất dư dả nhưng khi có chương trình trợ cấp cho người nghèo vẫn cố tình gài tên gia đình mình, họ hàng mình vào để trục lợi chính sách, dù rằng còn hàng trăm hộ khác nghèo rớt mồng tơi còn chưa đến lượt.
Tôi chạnh lòng nghĩ đến những quan đầu tỉnh dù đã thôi giữ chức vụ nhưng vẫn kiên quyết không trả nhà công vụ, vẫn nằng nặc xin cơ quan cho hưởng chế độ xe đưa đón.
Tôi chạnh lòng nghĩ đến những ông bộ trưởng giàu nứt đố đổ vách nhưng vẫn ăn tham nhũng, hối lộ hàng tỷ đồng tử tiền thuế mồ hôi, nước mắt của nhân dân.
Tôi chạnh lòng nghĩ đến những ông tướng chắc chắn cơ ngơi không dưới vào chục tỷ nhưng vẫn tham lam để rồi dính vào vòng lao lý.
Thế mới thấy, ở đời, cái lòng tự trọng nó quan trọng như thế nào.
Viễn