TÔI TIẾC CHO ÔNG!
“Đất nước đứng lên” nhưng ông ngã xuống.
“Rừng xà nu” ông đốt trụi thành tro.
“Đường chúng ta đi” không dấu chân ông nữa.
“Đất Quảng” bây giờ xấu hổ vì ông.
“Tản mạng nhớ và quên” nên ông trở thành phản bội.
Lên “Rẻo cao” úp mặt vào vách núi,
Đái vào tuổi già, nhân cách còn đâu.
“Lắng nghe cuộc sống” nhưng điếc đâu nghe được.
Ông chết rồi “Cát cháy” thiêu ông.
Phan Văn Thiết