Nhớ ngày xưa, khi có chiến tranh, chỉ mong nghĩ một ngày có hòa bình, không phải nghe tiếng bom đạn, không đối mặt với chết chóc là thấy hạnh phúc lắm rồi. Đến khi hòa bình, nhìn lại cuộc sống cách đây 10 năm thôi, đã thấy cuộc sống hiện tại hạnh phúc, không còn phải lo bữa đói, bữa no, giờ chỉ nghĩ ăn sao cho ngon, mặc sao cho đẹp, mà cũng chẳng dám ăn nhiều vì sợ bệnh nọ, bệnh kia. Vậy mà lắm người trẻ, sinh ra thời bình, lớn lên cái là sung sướng, chẳng gặp khó khăn gì, lại sinh ra rửng mỡ, lúc nào cũng nghĩ mình bị đàn áp, bịt mồm, bịt miệng, không có quyền làm người, giống như anh linh mục Nguyễn Đình Thục trong bức ảnh dưới đây.
Nhiều khi cũng thấy lạ, mấy thằng Tây lông mũi lõ, mấy anh linh mục trong nước mở mồm ra là bảo Việt Nam không có tự do tôn giáo. Không có tự do tôn giáo mà các anh được đứng giữa giáo đường giảng đạo, Không có tự do mà đến 26.4% dân số (hơn 1/4 dân số) được xếp vào quần chúng tín đồ, rồi chùa chiền, nhà thờ ở đâu cũng có hay sao? Không có tự do mà trong Hiến pháp, Luật Tín ngưỡng tôn giáo ghi to đùng dòng chữ: “Công dân có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào”. Vậy còn muốn tự do như thế nào nữa!
Nhiều lúc bản thân tôi tự hỏi, có lẽ, chúng ta đã cho tự do tôn giáo quá đà, khi mà lắm kẻ linh mục lại lợi dụng giáo đường trở thành diễn đàn công kích chế độ, kích động giáo dân, bôi nhọ anh hùng dân tộc, chia rẽ lương giáo. Có hay không nên siết chặt, xử lý nghiêm đám linh mục xấu, không để chúng lợi dụng tôn giáo để gây bạo loạn như những gì đã diễn ra ở Đông Âu hay Hồng Kong hay không?