Trang chủ Luận bàn - Phản biện Dã tâm của Trung Quốc phải được gọi đúng tên!

Dã tâm của Trung Quốc phải được gọi đúng tên!

181
0

Sẽ không bao giờ có bất cứ niềm tin nào được xây nên từ sự tráo trở, càng không có sự hòa hợp nào được bao dung từ sự thất hứa.

Trung Quốc dã tâm là có thật, hàng xóm “tối lửa tắt đèn” đã không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào để khiêu khích, hòng đưa vùng đặc quyền kinh tế, hoàn toàn thuộc chủ quyền trên biển của Việt Nam vào diện đang tranh chấp.

Đã hơn một lần nhịn. Trung Quốc hệt như một đứa trẻ tham lam, thấy nhà hàng xóm có món đồ gì ưng mắt là nó muốn lấy về làm của mình. Quốc gia chúng tôi đã lặng đau khi Trung Quốc tước bỏ “made in Việt Nam” của Hoàng Sa rồi tự ý lộng quyền, tùy tiện sử dụng.

Sự nhún nhịn là để giữ bang giao hòa khí láng giềng, những mong Việt Nam – Trung Hoa núi liền núi – sông liền sông. Nhưng có lẽ Việt Nam đã nhầm. Phải chăng bản năng của Trung Quốc là nước lớn bắt nạt và chèn ép, nên cách hành xử trên biển Đông của họ thực chẳng xứng tầm với cương vị của một nước lớn trong khu vực chút nào.

Mặc dù Việt Nam đã bày tỏ sự hòa hiếu thông qua nhiều cuộc tiếp xúc với Trung Quốc, nhưng hôm nay nước Trung đã thể hiện một thứ quyền năng trái luật. Họ bỏ qua mọi sự góp ý từ phía các quốc gia trong khu vực và các nước đồng minh quốc tế, họ đi ngược lại lời cam kết trong các cuộc đàm phán giữa các bên liên quan.

Đất Việt nhỏ bé của hơn 90 triệu dân hôm nay. Quốc gia hình chữ S mỏng manh hôm nay đã từng vượt giông gió, hơn 4000 năm khai phá, dựng xây và gìn giữ. Dân tộc này từng gồng gánh ngàn năm đau thương, trải qua 2 cuộc chiến tranh lê thê áp bức và đói nghèo, nên cũng thấm đủ thế nào là mất mát, là đau thương, là sinh ly tử biệt. Chiến tranh tưởng rằng đã qua nhưng tàn dư đến nay vẫn còn đâu đó, thỉnh thoảng tôi rúng động sợ hãi khi chạm đọc dòng tin, ở đâu đó một người dân của tôi lại “khoe” nhặt được một trái bom lạc, tìm thấy một kho đạn rỉ sét. Còn nữa, di chứng da cam với hàng ngàn đứa trẻ được sinh ra mang hình hài khiếm khuyết, vài chục tuổi mà chẳng biết tự xúc ăn. Còn đây nữa, hàng ngàn, hàng vạn người lính trở về với thân hình chẳng còn nguyên vẹn nữa, vết chân tròn trên cát, hai tay run run nâng cành hoa tím họ thầm lặng cống hiến tuổi trẻ bản thân, để cho đời sau những mùa xuân bình yên không khói súng hôm nay. Bởi vậy, dân tộc chúng tôi hiểu lắm – giá trị của hai tiếng “Hòa bình”.

Cha ông ta xưa khuyên dạy cháu con rằng “bán anh em xa, mua láng giềng gần”. Nhưng cháu con hôm nay được hiểu thêm ‘hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau’ là một bài học không thể áp dụng với những kẻ láng giềng có mưu đồ xâm lược mình. Bởi chẳng con cháu nào có thể nhắm mắt để mặc gã láng giềng thôn tính mong độc chiếm nắm đất mà tổ tiên mình đã phải đánh đổi bằng máu, bằng mạng sống để gìn giữ.

Dã tâm của Trung Quốc phải được gọi đúng tên!

Đây Hoàng Sa, kia Trường Sa.

Bạch đằng giang thủa cha ông hôm nay lại bùng lên ngàn sóng, bài học lịch sử còn nguyên đó, ai mà không nhớ phải không Việt Nam. Người Việt chúng tôi đâu cần cái thứ “Hòa bình” viển vông.

Trung Quốc phải được gọi đúng tên!. Dã tâm bành trướng nhằm thôn tính biển Đảo Việt Nam suốt một thế kỷ qua không sai đâu! Phải gọi đúng mà đề phòng, mà đáp trả.

Trung Quốc là một nước lớn, với không ít trí tuệ con người giỏi giang. Chỉ tiếc những bộ não tài ba kia đã không dung dưỡng cái tâm quang minh chính đại của bậc Quân tử trượng phu, họ chỉ chăm nghĩ cách xây cao Vạn lý Trường thành bằng máu – xương của một quốc gia khác.

Trung Quốc sẽ ghi gì trong sử sách cho cháu con của họ mai sau được tự hào: Một bài học tham lam bành trướng ‘cha ông’ sẵn sàng ‘đạp đổ giá trị’ hòa bình của một dân tộc mang tên Việt Nam? Trong đó mục nào sẽ ghi ‘Vì tham vọng độc chiếm biển Đông, vì tham vọng vẽ lại bản đồ thế giới, cha ông các con đã dã tâm bành trướng, chiếm biển đảo nhà người về xây Trường thành vạn lý”.

Phát ngôn và công hàm từ Bộ Ngoại giao là của Đảng, của Chính phủ và Nhân dân Việt Nam. Phát ngôn ấy, nội dung Công hàm ấy là đại diện cho sức mạnh của Đảng, Chính phủ và Nhân dân Việt Nam. Là tuyên bố chủ quyền quốc gia trước thế giới.

Trung Quốc đã nuốt lời hứa, bằng các hoạt động quân sự ngày một gia tăng tại khu vực Trường Sa. Thậm chí, ngày 2/6 tại Đối thoại Shangrila, Bộ trưởng Quốc phòng TQ Ngụy Phương Hòa còn ngang ngược tuyên bố “Trung Quốc có quyền lắp đặt vũ khí trên các đảo nhân tạo để đối phó các mối đe dọa ở biển đông”. Tiếp sau đó ngày 29/6 – 3/7, Cục hải sự tỉnh Hải Nam còn tuyên bố quân đội TQ sẽ tiến hành tập trận trên khu vực phía bắc quần đảo Trường Sa. Đây cũng là thời điểm TQ phóng tên lửa đạn đạo diệt hạm trên biển Đông, gần quần đảo Trường Sa của Việt Nam.

Sử sách ghi rõ rồi, nhưng Trung Quốc cứ lờ đi, họ cố trưng ra thứ tài liệu “cổ sử” ngụy tạo, tự tuyên bố “Tây sa là đất vô chủ” từ năm 1909. Gương mặt anh hàng xóm là đây.

Suốt từ đầu tháng 7/2019 đến nay Trung Quốc nhân danh hoạt động thăm dò, khảo sát địa chấn, ngang nhiên mang theo tàu hộ tống hạng nặng, có vũ trang xông vào nhà của Việt Nam như đi vào “vùng đất hoang”. Thời gian này, nhân dân khó chịu và bất an ra sao thì có lẽ Chính phủ còn khổ tâm, lo âu gấp vạn bội. Nhưng trong âu lo ấy còn chứa cả bí mật quốc gia, nên có phải nỗi lo nào cũng cần tỏ bày hay bắt buộc phải nói ra đâu.

Trong bài phát biểu gần đây Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng đã nhắc đến cụm từ ‘thế lực thù địch’. Hẳn là ông đã rất lo lắng hiệu ứng ngọn lửa biển Đông đã từng lan vào Bình Dương năm 2014, vào Phan Rí năm 2018. Ông tự mình kêu gọi và dặn dò giới công nhân cẩn thận không để bị lôi kéo. Nghĩa là Chủ tịch nước đã phải tâm tư trăn trở quá nhiều, phải là sự đồng cảm tương thân đến đâu mới lo lắng cho sự an nguy của sơn hà, xã tắc nhường ấy.

Nói thật, những kẻ tung tin rằng lãnh đạo Chính phủ hay bất kỳ ai muốn ‘bán đảo’, ‘bán đất nước’ là vô cùng sàm ngôn. Các bạn thử nghĩ xem, ai cản được nếu muốn bán khi tất cả quyền năng có trong tay các bác, chúng ta làm sao biết được mà đòi cản. Nếu bán một quốc gia mà dễ dàng như thế, thì chắc rằng nước đã được bán từ thế kỷ trước mất rồi. Bởi thế nên nhân dân của tôi ạ, đừng mông muội quá nhiều và đừng cuồng tin, đừng tiếp xúc cho những kẻ kích động hận thù nhằm triệt phá đất nước ta thêm nữa. Các bạn hãy làm thật tốt công việc của mình hiện tại, ai bán thịt cứ bán, ai bán rau cứ bán rau, ai làm công an thì hãy cứ bắt tội phạm. Cứ thế thôi, đó cũng là góp một phần vào công cuộc giữ vững quốc gia các bạn ạ.

Biển Đông đang có biến. Đất nước đang đứng nơi đầu sóng. Chủ quyền quốc gia, là người Việt nam chúng ta ai cũng có trách nhiệm phải giữ gìn. Nhưng chúng ta có gì để chiến đấu nếu Trung Quốc vẫn bành trướng. Trước mặt chúng ta là Biển. Nếu xảy ra chiến tranh, sức mạnh và vũ khí chiến đấu ở đâu các bạn nhỉ? phía Mỹ đã lên tiếng ủng hộ chúng ta rồi, nhưng đâu có thể tuyệt đối tin tưởng mà giao phó vận mệnh Dân tộc mình cho phía nào đó, kia kìa hãy nhìn đi một Campuchia mà chúng ta đã từng đổ máu cứu giúp, vậy mà hôm nay họ đã cho Trung quốc đặt một căn cứ Quân sự án ngữ ngay sau lưng chữ S mỏng manh.

Hay chúng ta giao Đất nước này cho các thánh K-O-Ls trên Face-book, chắc chắn họ sẽ dùng bàn phím hò hét là Trung Quốc sợ chạy mất dép cho xem. Tin tôi đi. KOLs à, các bạn có phải người Việt không, hà cớ gì mà các bạn mải miết phải đem gieo rắc sự bất ổn hoang mang cho người dân nội quốc. Các bạn có thể ngừng phá đám, bớt nhũng nhiễu và đừng lợi dụng lòng yêu nước của nhân dân tôi nữa được không.

Tôi xin được phép trích lời của bạn Văn Dân, đọc những chia sẻ ấy tôi bị bụi bay đầy mắt, tôi khóc cho đồng bào tôi, tôi sẽ nghiêm túc học cách yêu nước giống như Văn Dân – một người yêu nước đặc biệt thông minh: “…Yêu nước không hẳn là cứ nhất định phải cầm súng để bắn vào một ai đó, vì nếu không được huấn luyện kỹ, cầm súng lên chưa chắc chúng ta đã kịp bắn ai, mà yêu nước là sáng suốt lựa chọn vị trí nào mình có giá trị nhất đối với đất nước. Nếu bạn nghĩ mình là một chiến sĩ can đảm, hãy tòng quân và cầm súng. Nếu bạn nghĩ mình có thể đóng góp về kinh tế, hãy xây dựng kinh tế. Mỗi mặt trận muốn thắng đều cần những “chiến sĩ” giỏi nhất. Chiến thắng thật sự và lâu dài đến từ sự kết hợp nhiều mặt trận chứ không chỉ riêng gì chiến trường. Yêu nước không phải là thích thì mở miệng ra chửi đồng bào mình là hèn, là chỉ biết nói… yêu nước là giúp cho đồng bào mình hiểu thế nào mới thật sự là khôn ngoan, là dũng cảm, là hành động đúng đắn. Mỗi người chúng ta đều hiểu biết giới hạn, hãy khiêm tốn học hỏi lẫn nhau và kiên nhẫn chỉ bảo nhau. Nếu bạn muốn chửi ai đó, có lẽ nên chửi những kẻ đang muốn cướp nước mình. Yêu nước không phải là đòi chiến tranh để cho “thằng nào đó” biết mặt người Việt không sợ chết, mà yêu nước là cố gắng góp phần làm cho đất nước đủ mạnh để chiến tranh không bao giờ có thể xảy ra trên quê hương mình. Để đến khi không còn lựa chọn nào khác buộc phải có chiến tranh, kẻ thù sẽ biết thế nào là sức mạnh của một dân tộc yêu Hòa bình…” (hết trích)

Lịch sử Việt nam bề dày hơn 4 ngàn năm đâu dễ để cho bất kỳ ai bành trướng áp bức, phế bỏ. Đừng hòng ỷ mình to lớn mà ngủ mơ đòi vẽ lại bản đồ Thế giới, mưu lược thôn tính nước nhỏ hòng gạch bỏ hình chữ S thiêng liêng của nước người.

Huyết hải Gạc ma ngày 14 tháng 3 năm 1988 với 64 vòng tròn bất tử vẫn còn đỏ thẫm chìm ở đáy biển sâu. Vạn lý Trường Sơn cũng còn nguyên kia. Tất cả đó là Lịch sử được tạc đắp bằng hồn thiêng sông núi của Dân tộc này.

Hơn 90 triệu đứa con của Tổ quốc hôm nay sẽ đáp trả lời núi sống, bằng mọi giá sẽ tự vệ, bằng mọi giá phải gìn giữ, bằng mọi giá phải bảo vệ chủ quyền Đất nước thiêng liêng. Bởi trong từng nắm đất này, từng ngọn sóng này là máu là xương của ông cha ngã xuống để đổi lấy Hòa bình cho hậu thế hôm nay.

Vòng tròn Gạc ma bất tử lại cuộn sóng gọi bão dông.

Viết cho những ngày tháng 7/ 2019

Đăng Khôi

Nguồn: Ngọn Cờ

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây