Hà Tĩnh luôn là điểm nóng về vấn đề môi trường, mà trong đó nổi bật hơn cả là đám linh mục khoác áo choàng đen như Đặng Hữu Nam, Nguyễn Đình Thục luôn hô hào nào là bảo vệ môi trưởng, biểu tình vì môi trường. Và tôi đang tự hỏi “ Liệu những cánh rừng bị cháy kia có phải là môi trường hay không” Không một linh mục nào rung chuông huy động giáo dân dập lửa, không một cuộc tuần hành nào vì môi trường cho những khu rừng bị cháy. Bởi vì chúng biết rằng những chỗ đó không thể nào kiếm ăn được, và chúng sẽ không có cớ gì để lên án chính quyền ở những chỗ như vậy. Và chúng ta đã thấy, lao vào lửa mấy ngày qua cũng là những lực lượng mà đám linh mục đội lốt thầy tu gọi “ Hèn với giặc ác với dân” Họ có lẽ chưa một lần biết tới biểu tình vì môi trường, họ chưa một lần lên mạng tỏ rõ lòng yêu nước, nhưng khi đất nước cần họ luôn có mặt.
Những kẻ nghệ sỹ thường ngày khóc gào cho Đức Bà tận paris và chúng câm lặng trước biến cố thiên nhiên của đất nước mình, những kẻ từng ôm cây khóc ở thủ đô chúng còn đang bận lên mạng chửi chính quyền “ thiếu dân chủ” Và hôm nay chúng ta thấy được bộ mặt chúng, chúng chỉ là những ký sinh sống trên đất nước này, nhưng lòng dạ luôn me tây phò mỹ, một sự việc nhỏ nhoi ở nước ngoài chúng khóc như cha chết, nhưng lại thờ ơ vô cảm với ngay chính đồng bào mình đang hoạn nạn.
Nước sông công lính và tình người còn lại
Hễ đất nước lâm nguy, giặc giã bốn phương hay thiên tai hỏa hoạn thì người xông pha trước biển lửa rừng gươm cũng là người lính, họ cũng như tôi cách đây 10 năm về trước. Và khi đất nước cần họ phải có mặt. Mười năm trước tôi cũng suýt bị chết cháy trong vụ rừng thông, và ngày đó tôi cũng chả biết yêu nước là cái đéo gì, Lính lác thì nhiệm vụ phải đi thôi và tôi cũng như mọi cậu lính chữa cháy hôm qua hôm kia, chưa biết thể hiện lòng yêu nước như đám thường hô hào trên mạng. Và có lẽ những nấm mồ khắp dãy trường sơn trầm mặc kia có lẽ chưa có người nào từng lên tiếng dạy đất nước ntn là lòng yêu nước. Và họ cũng chưa một lần biết ánh đèn điện văn minh, chưa một lần biết biết tới những công nghệ tân tiến sau này, nhưng việc họ ngã xuống để thể hiện lòng yêu nước có lẽ khó đong đếm bằng lời nói được.
Còn lại gì sau trận cháy, rừng cháy có thể phục hồi lại, nhưng điều đọng lại sau trận cháy là tình người, một người bạn ở xa nt hỏi tôi làm ntn để ủng hộ lực lượng chữa cháy ( và tôi cũng chưa biết ntn cả) một chủ nhà hàng cho nghỉ cả việc kinh doanh để phục vụ cơm nước cho lực lượng chữa cháy. Tình quân dân hòa quyện vào nhau trong lửa nạn nguy nan, dù ngày thường họ mỗi người công việc khác nhau, nhưng khi quê hương thiên tai hỏa hoạn họ xích lại gần nhau hơn ai hết.
Nguồn: Linh Nguyễn
Nguồn: Facebook Nguyễn Thị Lý