Trang chủ Biển - Đảo Hải chiến Hoàng Sa 1974: KHUYÊN CÁC TÀN BINH VNCH ĐỪNG THỦ...

Hải chiến Hoàng Sa 1974: KHUYÊN CÁC TÀN BINH VNCH ĐỪNG THỦ DÂM NỮA, NHỤC LẮM!

238
0

Tôi ghét nhất loại chưa nhìn thấy giặc là đã thụt mẹ bi lên cổ, đái ra quần rồi vứt dép chạy thục mạng….để rồi vài chục năm sau sóc lọ tự sướng với nhau.

Trên tờ báo Tiếng Dân có bài viết “Tưởng niệm các chiến sĩ Hải Quân VNCH Anh Hùng trong trận Hải chiến Hoàng Sa (Hoang Sa battle)” của tác giả Phạm Thọ nào đó, được Châu Xuân Nguyễn đăng lại. Xem link dưới:

Tưởng niệm các chiến sĩ Hải Quân VNCH Anh Hùng trong trận Hải chiến Hoàng Sa

Hải chiến Hoàng Sa 1974: KHUYÊN CÁC TÀN BINH VNCH ĐỪNG THỦ DÂM NỮA, NHỤC LẮM!

Trong bài viết về “Hải chiến Hoàng Sa” xảy ra vào ngày 19/1/1974, Phạm Thọ ca ngợi sự “anh dũng”, “quả cảm” và sự hy sinh của “74 chiến sĩ Hải quân của Việt Nam Cộng Hòa” trước quân xâm lược Trung Quốc. Trong đó có đoạn: “Các chiến sĩ Hải quân VNCH đã nêu cao màu cờ sắc áo VNCH, tất cả đều một lòng quyết tâm anh dũng chiến đấu đến phút cuối cuộc đời đã gây cho địch quân tổn thất nặng nề. Và rồi các anh đã ra đi vĩnh viễn không về…”.

Là người từng đọc nhiều tài liệu về vụ hải chiến Hoàng Sa từ nhiều phía, tôi thấy tác giả viết đúng được 1 đoạn dưới đây:

“Nhưng rồi thế cờ đã an bài. Cô đơn trong biển rộng mênh mông đang dậy sóng. Nhỏ bé trong tầm tay với trước các chiến hạm tối tân của quân thù. Người bạn Đồng minh Hoa Kỳ đang neo tàu đậu bên cạnh, cách Hoàng Sa không xa, họ thờ ơ họ dửng dưng, họ cố tình ngoảnh mặt làm ngơ, quay lưng nhìn con tàu của người bạn đồng minh đã nhiều năm chiến đấu bên nhau, sống chết có nhau, vì Tự do cùng nhau chống quân cộng sản xâm lược, từ từ chìm xuống đáy biển sâu”. Đoạn này chỉ có ý “cộng sản xâm lược là sai”.

Quan điểm của tôi là dù là ai, có tinh thần chiến đấu chống quân xâm lược để bảo vệ bờ cõi cũng là điều đáng quý. Vấn đề là nói cho đúng, chính xác bản chất của sự việc. Ai là anh hùng, ai hèn nhát, ai kém cỏi cũng nên để cho lịch sử phán xét. Không nên bốc thơm điều không có thật để tự sướng. Như thế người ta nói là thủ dâm với xác chết, với thây ma.

Có đúng là “Các chiến sĩ Hải quân VNCH đã nêu cao màu cờ sắc áo VNCH, tất cả đều một lòng quyết tâm anh dũng chiến đấu đến phút cuối cuộc đời đã gây cho địch quân tổn thất nặng nề. Và rồi các anh đã ra đi vĩnh viễn không về…” không?

Một bài trên Blog ở hải ngoại có tên Địa Chính trị, nói về thất bại của quân đội VNCH với tựa đề: “Thua từ những cái đầu quá kém” với những lí giải rất thuyết phục.

Tác giả cho rằng: Thua vì sự ỷ lại, trông chờ viện trợ và sự tin tưởng mù quáng vào trợ giúp từ bên ngoài.

Cách ví von của tác giả cũng rất hay: “Một bên người ta phải đi lao động ky cóp từng đồng để gửi vào Nam đánh gặc, người ta một tay cày, một tay súng, đói khổ ăn cơm độn đến năm bảy phần là sắn. Vậy mà người ta vẫn cứ tin vào ngày mai phơi phới. Một bên là tiền đô, gạo lương, xương bò là thứ mà những người dân nghèo thời đó vẫn có thể mua sắm, khá hơn là hàng hoá xa hoa. Vũ khí thì viện trợ theo ngân sách BU hàng năm..”. Sức mạnh tự thân không có, đến khi Bu cắt viện trợ thì cụt hẫng và tự sụp đổ đến mức tháo chạy vứt quần áo, mũ nón, giày dép. Bảo vệ đất nước của mình mà trông chờ vào bên ngoài thì thua là cái chắc.

Một bài viết khác nói về trận Hải chiến Hoàng Sa của tác giả Vi Đức Thanh cũng có nhận xét tương tự. Trận “Hải chiến Hoàng Sa” ngày 19/1/1974 đã lùi vào lịch sử được 39 năm. Hoàng Sa cũng đã rơi vào tay Trung Quốc chừng ấy năm. 74 người người lính đã bỏ mạng ngoài khơi 39 năm nay. Cũng chừng ấy năm, các “sử gia” VNCH không ngừng tìm cách đổ lỗi cho người khác. Người thì đổ lỗi cho Hoa Kỳ đã bắt tay Trung Cộng và bỏ rơi VNCH; kẻ khác thì đổ lỗi cho Thủ tướng Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa Phạm Văn Đồng đã ký “công hàm bán nước”, dâng Hoàng Sa cho Trung Cộng; kẻ khác nữa thì cho rằng VNCH yếu về hỏa lực v.v… Họ dứt khoát không chịu thừa nhận một sự thật là Hoàng Sa bị mất chính là lỗi của những sĩ quan VNCH bất tài, hèn nhát, chưa đánh đã hoảng loạn, tháo chạy. Điều này không khác mấy so với việc tháo chạy khỏi Tây Nguyên; khỏi Huế, Đà Nẵng và cuối cùng là tháo chạy khỏi Sài Gòn.

Điều này không khó lý giải bởi họ là những kẻ mang thân phận đánh thuê cho ngoại bang. Kẻ đầu lĩnh trong tập đoàn đánh thuê này là Nguyễn Văn Thiệu đã có một tuyên bố không thể rõ ràng hơn về thân phận đánh thuê của mình và đồng bọn: Nếu Hoa Kỳ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau ba giờ,chúng tôi sẽ rời khỏi Dinh Độc Lập!. Hóa ra, VNCH duy trì được đời sống thực vật là nhờ có viện trợ của Mỹ. Đến khi Mỹ ngoảnh mặt rút ống thở, lập tức tiêu vong.

Trong trận “Hải chiến Hoàng Sa”, xét tương quan lực lượng, mỗi bên có 4 chiến hạm trực tiếp tham chiến. Việt Nam Cộng hòa có ưu thế là các chiến hạm lớn, trang bị pháo và súng lớn hơn, mạnh hơn, nhiều hơn so với Trung Quốc. Tuy nhiên, nhược điểm của các tàu này là cồng kềnh, vận chuyển chậm. Các chỉ huy Việt Nam Cộng hòa cũng không lập sẵn kế hoạch cơ động tác chiến nếu có nổ súng, dẫn đến việc tác chiến bị động và 2 tàu trong đội hình (HQ-5 và HQ-16) còn bắn nhầm vào nhau rồi mạnh ai người đó tháo chạy, bỏ lại đồng đội lênh đênh trên biển.

Vậy đó, thua là do hèn nhát, thua là do ngu si đần độn, thua là do trông chờ và tin tưởng mù quáng vào sức mạnh bên ngoài.

Trong một bài viết khác của FB Linh Nguyễn, cái hèn nhát bạc nhược, đớn hèn của binh lính VNCH được khắc họa rõ nét hơn: “Rất may là trong số những người lính VNCH, vẫn có nhiều người trung thực. Nói về sự thật này, không ai có thể biết đích xác hơn chính những người trong cuộc. Vậy thì, xin hãy nhường lời cho ông Lê Văn Thự – nguyên Hạm trưởng chiến hạm HQ 16 – một trong 4 chiến hạm trực tiếp tham gia trận “Hải chiến Hoàng Sa”.

Từ ngày trận hải chiến Hoàng Sa xẩy ra đến nay, tôi vẫn giữ im lặng, không viết ra những điều mắt thấy tai nghe những gì xẩy ra trong trận chiến, vì nghĩ rằng trận chiến Hoàng Sa là một thất bại vì đã không giữ được đảo Hoàng Sa. So với những chiến tích lẫy lừng của tiền nhân trong lịch sử thì chúng tôi đã không làm nên được tích sự gì, vì vậy tôi cảm thấy hổ thẹn khi phải viết ra.

Nhưng nay đã có nhiều người viết về trận Hoàng Sa, trong đó có Hải quân Đại tá Hà Văn Ngạc là người chỉ huy trận chiến, và Trung úy Hải quân Đào Dân thuộc HQ-16. Nay lại có thêm Hải quân Trung tá Vũ Hữu San, hạm trưởng HQ-4 viết một cuốn sách nói về trận chiến Hoàng Sa. Trong các bài viết cũng như cuốn sách đó, mỗi người nói một cách, không ai giống ai. Nếu ai chỉ đọc một bài thôi thì có thể tin đó là thật, nhưng nếu người đọc tinh ý thì vẫn có thể tìm thấy một vài chi tiết chứng tỏ người viết thiếu thành thật hay nói vu vơ phô trương nhiều hơn những gì cần nói. Còn nếu đọc hết tất cả các bài viết thì sẽ thấy người nói hươu kẻ nói vượn, chẳng biết tin ai. Người đọc sẽ đánh giá thấp Hải quân Việt Nam cộng hòa và sẽ thắc mắc không biết trận chiến Hoàng Sa thật sự như thế nào.

Chính vì lý do này mà tôi phải lên tiếng. Tôi biết trong Hải Quân có một số người biết sự thật, nhưng ai nói sai họ vẫn mặc kệ, miễn người viết đề cao Hải Quân, còn nói thật thì họ cho là làm mất mặt Hải Quân. Vì vậy khi viết bài này, tôi biết trước là sẽ có nhiều người bất mãn vì bài viết của tôi, không những bất mãn mà tệ hơn, còn lên án tôi là kẻ bêu xấu Hải Quân, nhưng tôi vẫn phải viết để nói lên sự thật và nói thay cho những người đã chết trong trận Hoàng Sa.

Tôi cũng xin độc giả hiểu cho rằng trong các quân binh chủng, hàng tướng tá, úy, hạ sĩ quan hay trong bất cứ tập thể nào cũng có người tốt kẻ xấu, người có trình độ cao kẻ trình độ thấp, do đó xin qúi vị không nên vơ đũa cả nắm. Hơn nữa bây giờ ra hải ngoại rồi, chúng ta phải nhìn nhận sự thật Việt Nam cộng hòa sụp đổ chính vì cấp lãnh đạo và những người có trách nhiệm chứ đừng đổ lỗi cho đồng minh phản bội để chối tội.

Trước khi vào bài, tôi xin nêu lên vài ý kiến về bài viết của Trung Úy Đào Dân vì ông ta cùng ở trên HQ-16 với tôi. Những gì xẩy ra trên HQ-16, Trung úy Dân viết có thể đúng nhưng chưa chắc đã thấy hết mọi chuyện xẩy ra trên HQ-16 vì ông chỉ ở một vị trí nào đó trên chiến hạm chứ không thể có mặt ở trên khắp mọi nơi, ngoài ra ông còn phải lo làm phận sự của ông chứ không thể ngồi không mà quan sát trận chiến.

Những gì ông viết về HQ-4, HQ-5 và HQ-10 là hoàn toàn không đúng sự thật. Chính tôi là người chỉ huy HQ-16 mà cũng không biết những hoạt động của HQ 4, HQ-5 làm sao ông Dân biết được?

Tôi nghĩ là ông Dân muốn viết về trận chiến Hoàng Sa mà ông có tham dự, nhưng khi muốn viết cho đầy đủ, ông phải nói đến các chiến hạm khác mà ông không biết hoạt động của các chiến hạm này nên phải tưởng tượng ra hoặc dựa vào phần nào bài viết của Đại tá Hà Văn Ngạc mà bài viết của Đại tá Ngạc thì hoàn toàn sai sự thật (tôi sẽ đề cập sau), điều này chắc chắn ông Dân cũng biết nên ông dễ dàng phóng bút theo mà không dám nói sự thật.

Ông Dân nói Trung cộng đặt đài quan sát trên đảo, xây dựng doanh trại, và toán người nhái đổ bộ trong ngày cuộc chiến xẩy ra báo cáo là có cả một tiểu đoàn quân Trung cộng trú đóng, là không đúng sự thật. Chỉ có một dẫy nhà gỗ đang xây cất dở dang. Còn người nhái không đổ bộ trong ngày cuộc chiến xẩy ra và cũng chưa bao giờ lên được đảo.

Ông Dân viết: “Khi chúng tôi được lệnh tiến về phía đảo, HQ-10 hình như có vẻ chần chừ vì khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa và Hạm trưởng HQ 16 đã nhiều lần thúc dục HQ-10 phải chạy sát nhau hơn”. Đây là chuyện không có. Sự thực, trong trận chiến HQ-16 tiến một hướng, HQ-10 tiến hướng khác để vào lòng chảo quần đảo Hoàng Sa chứ không tiến cùng một hướng. Từ đầu đến cuối trận chiến, HQ-10 đã làm đúng những gì tôi nói với Hạm trưởng HQ-10 tối hôm 18 tháng 1, 1974 trước ngày khai chiến 119 tháng 1, 1974.

Ông Dân nói việc các chiến hạm hải hành tập đội để phô trương lực lượng là hoàn toàn không có. Đã đi đánh trận mà còn phô trương lực lượng thì không còn gì ngớ ngẩn bằng.

Ông Dân nói HQ-4 dùng mũi tàu để ủi tàu Trung cộng ra xa đảo Hoàng Sa là chuyện không đúng sự thật và cũng không thể nào làm như vậy được. Cũng như phóng đồ kế hoạch điều quân của ông Dân cho thấy HQ-4 và HQ-5 tiến vào lòng chảo để tác chiến cũng là không thật nữa. Hướng tiến quân của HQ-4, HQ-5 vào lòng chảo chính là hướng tiến quân của HQ-10. Ông Dân đưa thêm HQ-4, HQ 5 vào cho đủ bộ thành trật lất. Sự thật HQ-4 và HQ-5 chỉ ở vòng ngoài chứ không tham dự trận chiến trong lòng chảo.

Nếu HQ-4, HQ-5 có mặt trong lòng chảo thì khi HQ-16 và HQ-10 bị trúng đạn thì HQ-4 và HQ-5 làm gì thì không thấy ông Dân nói đến !

Trên đây là các điểm tôi muốn đính chính về bài viết của Trung úy Đào Dân “

Tội để mất Hoàng Sa đã rõ, vậy sao lại lại phải tự sướng với cái thây ma đã từng sợ hãi, hoảng loạn, hèn hạ đó?

Nguồn: Tre làng

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây