Sau nhiều màn rứt tóc, móc mắt, cuối cùng Người Buôn gió – Bùi Thanh Hiếu cũng xin được một suất du học miễn phí ở nước ngoài. Phải chửi Tổ quốc để được xuất ngoại đủ biết sang đó, gã lái buôn học được gì. Tất nhiên đi buôn là phải có lãi. Chắc chắn là có thêm tiền. Điều đó khỏi phải bàn. Ngoài không phải đóng học phí, khoản pocket money đủ tiêu sài rủng rỉnh, cộng thêm các khoản yểm trợ từ các tổ chức cờ vàng giành cho gã lái buôn cũng thấy cái lãi mà gã Lái buôn nhận được từ gánh hàng chính trị. Song đối với chính mình, Thanh Hiếu thừa hiểu rằng chẳng có gì là “Free lunch” cả. Người Mỹ có cụm từ “trade off” có nghĩa là đánh đổi. Cái mà Hiếu nhận được thì đã rõ nhưng cái mà anh chàng này phải trả đó là gì?
Trước mắt, để tiếp tục nhận được khoản cấp dưỡng đều đặn, Hiếu phải viết bài để thóa mạ cái chính thể mang lại độc lập, tự do cho trên 90 triệu dân trên quê hương y. Có nhiều cách để kiểm tiền, song với gã lái gió cách kiếm tiền này thật đau đầu.
Gã lái buôn cùng cậu con trai
Song động lực kiếm tiền của lái gió thật mạnh, nhất là thời gian gần đây. Đọc bài của gã lái buôn này người ta thấy hình như thông tin từ những blog chỉ tồn tại dưới hai dạng: Giống với quan điểm của y thì đó là tiến bộ, nếu trái ý, lập tức trở thành blog của những dư luận viên.
Về vấn đề này Hiếu giống Bùi Hằng và hầu hết đám zâm chủ. Bất cứ cái gì xảy ra đều đổ do công an làm. Bùi Hằng bị bà bán bún riêu cho ăn trọn cả muôi mắm tôm vào đầu vì nói láo, lập tức Hằng tố ngay bà bán bún riêu là CA. Lê Thị Công Nhân dám láo hỗn đến gây sự ở công an phường Thụy Khê, bị bà già bán nước ngứa mắt cho ăn mấy cái chổi. Chuyện giữa thanh thiên bạch nhật, ai cũng thấy chỉ có Công Nhân mù là hô rất to, “công an đánh người”. Gã Lã Dũng đi dê gái bị ăn đòn cũng lại đổ vạ “bị công an đánh”…Thật là hết chỗ nói.
Gã Lái buôn còn cho rằng những blog như Võ Khánh Linh, Tre Làng, Loa Phường vạch mặt những gã dân chủ cuội như Lê Quốc Quân, Bùi Hằng hay chính gã Lái gió là “nhục mạ đối thủ bằng những câu văn rẻ tiền, lập luận bừa bãi, khiên cưỡng và quy chụp. Hoặc mục tiêu chính của họ là nhục mạ, hạ thấp những nhà đấu tranh, những lực lượng tiến bộ trong xã hội. Gây cho nhân dân không tin tưởng vào các phong trào xã hội dân sự tiến bộ đang ra đời”
Thứ nhất chưa bao giờ trong mắt Loa Phường những kẻ như Bùi Hằng, Lê Quốc Quân, hay gã Buôn gió này là lực lượng tiến bộ trong xã hội. Và chẳng cần phải hạ nhục thi những việc mà đám người này đã và đang làm cũng đã đủ để dẫm lên sự tự trọng và nhân phẩm của chính mình. Chẳng cần người khác phải hạ họ đã quá nhục rồi. Câu văn rẻ tiền??? Loa Phường chẳng định bán nó lấy tiền, viết chỉ để viết, chẳng quan trọng đắt hay rẻ. Thấy chuyện bất bình thì viết… thế thôi. Trong xã hội này, khi thấy chuyện bất bình, người ta vẫn phản ứng như vậy, tùy vào vị trí trong xã hội mà sự phản ứng đó được thể hiện khác nhau. Những người góp ý tử tế với đám dân chủ cuội thì chẳng khác gì nước đổ lá khoai, nhưng phản ứng của chị bán bún riêu hay bà bán hàng nước trước những chuyện ngang tai trái mắt của đám dân chủ cuội là một phản ứng dễ hiểu và có lẽ phù hợp với bản chất của những kẻ nhận nó.
Với Lê Quốc Quân, Bùi Hằng, Lã Dũng hay Lê Anh Hùng…thì có tô son, trát phấn, đội mũ, vẽ râu thì xã hội vẫn không thể tôn trọng họ khi những gì họ thể hiện đi ngược lại luân lý và đạo đức xã hội. Bởi chưa bao giờ những kẻ chửi mẹ, mắng cha trở thành kẻ đáng kính, hay được bình chọn là một nhân vật tiêu biểu trong năm. Một kẻ tâm thần hoang tưởng, trong đầu chỉ có màn rượt đuổi, bắt cóc, tiêm thuốc độc không thể trở thành thủ lĩnh chính trị của nhân dân. Một kẻ ăn cắp tiền của nhà nước, rút ruột tiền quỹ của những người cùng hội cùng thuyền để mua nhiều nhà lầu, xe hơi cho cả bản thân và người nhà như Lê Quốc Quân không thể đại diện cho bất cứ giá trị gì trong xã hội. Chỉ vì những ham muốn vật chất, những khóa hoc ở nước ngoài mà phải viết bài chửi bới quê hương, có thể là kẻ thích uống trà mạn nhưng không phải là người “Yêu quê hương”.
Gã Buôn gió và những kẻ cùng hội cùng thuyền có thể gọi những blog như Võ Khánh Linh, Tre Làng, Loa Phường…bằng bất cứ cái tên nào, Dư luận viên hay….tùy . Có điều sống mà cứ thấy ám ảnh xung quanh mình ai cũng là DLV, ai cũng là công an thì thật là khổ. Bởi có làm gì, đầu năm lên chùa hay đến nhà thời người ta cũng chỉ cầu xin bình an. Dĩ nhiên những kẻ bất lương thì phải sống trong tâm trạng bất an. Điều đó là luật nhân quả.
Nguồn: Loa phường