Hằng B: Này bà Bảy Đức, bà kiểm tra ngay lại cho tôi xem có phải thằng mắt trắng môi thâm nó đang chơi trò âm binh với tôi không đấy?
Thất Đức: Cô này chỉ được cái nói bừa. Thời buổi hiện đại này lấy đâu ra âm binh.
Hằng B: Đúng là cái bà này ngu bỏ mẹ. Cái thằng 8 vía ấy nó là tiến sĩ chuyên nghiên cứu Hán Nôm, luôn lọ mọ mồ mả, bới xương móc xác người ta, lại còn bùa ngải, yểm chỗ nọ trấn chỗ kia…Bà còn lạ gì nó. Mả mẹ cái thằng khốn nạn thâm nho ấy.
Thụy: cô này cứ cả giận mất khôn, có cái gì đâu mà đã ầm ầm lên. Được rồi bà Đức kiểm tra lại xem như thế nào. Công nhận năm nay cô Hằng đen thật. Hôm ra phiên tòa xử thằng Quân ngoài Hà Nội thì bị con mẹ bán nước nó té cả xô nước bẩn, hôm rồi thì lại bị con mẹ bán bún riêu nó tạt cả túi mắm tôm vào người. Hê, hê, hê…Công nhận khó ngửi thật.
Hằng B: Này lão kia còn nhe răng ra mà cười đấy à, sung sướng đ** gì mà cười. Người ta đang đen bỏ mẹ ra đây này. Bực hết cả cái cửa mình.
Tường Thụy:Thôi em tôi bới giận. Mọi việc đâu còn có đó, làm gì mà cứ xồn xồn lên. Thằng ấy bùa ngải đứa nào, chứ bố nó chẳng dám dây với em. Lỡ em mà biết thì cả nhà nó ăn đặc sản đủ…
Hằng B: Lại không à, tôi hỏi các người nhá: Ai là người vất vả nhất nào, chẳng phải tôi hay sao. Có tôi la hét, chửi bới, bọn công an nó mới sợ. Bao nhiêu quả nhờ tôi chửi, chọc tức chúng nó, có thằng không kìm chế được, nói lại thế là các người chỉ việc chụp ảnh đưa lên mạng. Thế là bằng chứng mười mươi về hành vi vi phạm nhân quyền, đàn áp những người bất đồng chính kiến nhá. Chẳng phải các người ăn đủ mấy cái vụ đó rồi còn gì.
Thất Đức: Thì vẫn biết cô là người có công vì thế thằng Diện nó mới bầu cô là người phụ nữ của năm đấy thôi.
Hằng B: Phụ nữ cái mả mẹ thằng 4 mắt ấy. Nó phỉnh tôi, tôi tưởng nó ủng hộ mình, ai dè nó cấu kết với con Bích răng thưa ăn quỵt tiền mọi người quyên góp cho tôi. Nó ăn không ăn hỏng của tôi một đồng thì vợ con, anh em nhà nó 7 đời trả nợ không hết nhá. Mà bây giờ phải xem lại, không thể cá mè một lứa được. Công tôi vất vả hơn, đóng góp nhiều hơn thì phải được hưởng nhiều hơn, mấy lão già chỉ ăn theo, nói leo không thể nào lại được hưởng nhiều hơn tôi được. Trí thức mẹ gì mấy thằng dê già ấy. Mẹ kiếp chẳng qua vì bị bọn nó giải tán mẹ nó cái viện I dê..gì đấy, đang ra vành ra vẻ, nó đ** cần nữa ức quá đâm ra mới thế, chứ còn không đợi mấy lão ấy tham gia á… có mà còn lâu. Toàn loại cơ hội bỏ mẹ.
Thất Đức: Tôi thì tôi chẳng bênh gì mấy cái ông già ấy. Nhưng rõ ràng người ta có học có hành, trước đây lại là ông nọ bà kia nên chính quyền nó mới nể, chứ cả như cô thì không ăn thua.
Tường Thụy: Bà Đức nói phải đấy, mấy cái lão già ấy tuy không vất vả bằng tôi với cô nhưng được cái người ta lại có quan hệ với tây, tàu, lắm mưu nhiều kế, nhờ vậy chúng ta mới có được nhiều tổ chức ủng hộ tiền bạc đến thế chứ.
Hằng B: Thì cũng vẫn biết thế, nhưng tôi đây quá vất vả. Công an chúng nó nhòm ngó, hàng xóm láng giềng thì coi thường, họ hàng thì lảng tránh…Lúc có chuyện thì bạn bè phản bội…Các người thử xem thế có khổ cái thân tôi không.
Thụy: Thôi được rồi, chúng tôi biết rồi, cô không cần phải khóc. Thời buổi này cô bảo kiếm tiền bằng cái nghề chống đối chính quyền không khổ, không nhục mới là lạ, không bị thiên hạ nó chửi cho mới là chuyện đáng bàn. Nhưng không thế thì lấy đâu ra tiền, với cả bây giờ đã chót như thế này rồi, không rút ra được nữa đâu. Nhận tiền của chúng nó, bây giờ không tham gia nữa nó lại tung tin này tin kia ra. Lộ hết cả lũ. Công an nó vớ được thì vào tù ráo. Thôi đành vậy, cái kiếp này mình đã chót tay nhúng chàm rồi…
Hằng B: Kiếp này, kiếp nọ. Bà già rồi, sắp chết rồi, mà chết là hết kiếp nạn. Nhưng còn cái thân tôi đây này, lại còn thằng con tôi nữa chứ. Chống đối chính quyền như thế, nó chắc gì đã có tương lai…
Thất Đức: Thôi cô đừng có bi quan thế. Chúng ta ai chẳng thế. Các con tôi nó còn chẳng thèm nhìn mặt tôi đây này chứ đừng nói gì đến hàng xóm. Ôi dào, đã chót thì phải chét thôi. Nghĩ nhiều thối cả ruột cũng chẳng tìm ra lối thoát.
Thụy: Thôi sắp hết năm rồi. Năm mới này bà Đức dặn mấy đứa cúng bái cho nó tử tế. Cái thằng Diện ấy, tôi nói bao nhiêu lần rồi chớ có động vào mồ mả của người ta. Thế mà nó dám bịa ra cái vụ xương trâu, xương lợn ở Văn Giang rồi bảo là xương người, rồi thì bùa ngải đủ kiểu. Động vào những thứ ấy, đen bỏ mẹ. Bà bảo, suốt từ đầu năm đến giờ toàn chuyện chẳng đâu vào đâu. Cái mình định làm cho tử tế thì chẳng đứa nào nó tham gia. Đã thế lại toàn chuyện dở hơi: Này nhá cái vụ “dã ngoại nhân quyền” hồi tháng 5 vừa rồi, kêu gọi thế nhưng mấy lão xưng danh nhân sĩ, trí thức này có tham gia gì đâu, đành phải thuê mấy con mẹ khiếu kiện đểu. May mà
chúng nó nhận lời không thì có mà vỡ trận. Vụ bênh vực thằng Quân ở phiên tòa ngoài Hà Nội. May mà kéo được mấy lão áo trùng thâm, không thì dở hơi. Vụ ấy, cô Hằng đây chẳng bị con mẹ hàng nước nó té cả chậu nước bẩn vào người ở đường Xã Đàn đấy thôi. Công an thì còn bảo chụp ảnh vu vạ, đằng này con mụ bán hàng nước, vu cái gì. Sau đấy thì vụ cái Nhân bị con mụ hàng nước cầm chổi vừa đánh vừa chửi ở gần công an phường Thụy Khuê, nhục ơi là nhục. Lại còn cái vụ thằng Trương Dũng kêu bị gãy xương sườn. Tôi đã bảo rồi nhưng chúng nó không chịu nghe. Không gãy, bảo gãy làm gì, không có khám chứng thương, không có chụp Xquang, dân nó biết tỏng là mình điêu. Giờ lại cái vụ cô bị con mụ bán bún nó ném mắm thối vào người…Đành là tức, nhưng cô cũng hồ đồ bỏ mẹ. Đ** ai lại đi cạo đầu trọc lốc như thế. Chúng nó đang bảo cô là loại gái lăng loàn đã bị gọt đầu rồi, giờ phải bôi vôi rồi đem cho vào rọ thả sông kia kìa…
B.Hằng: Mặc mẹ chúng nó. Đứa nào nói thế đứa ấy là con chó.
Thất Đức: Cũng tại cô cứ hay bôi mỡ vào người cho kiến nó đốt cơ.
B.Hằng: Lại còn được cả bà nữa.
Thất Đức: Thôi được rồi, năm tới tôi sẽ cúng cấp cẩn thận không để cô phải đen đủi như năm nay nữa. Cô bớt giận đi, kẻo không rồi làm trò cười cho thiên hạ..
Nguồn: Loa phường