Linh già sành điệu
Đám rận mừng rơn vì kỳ này vớ được một con rận mới. Mới nhưng không non vì nàng có biệt danh là “Linh già”. Già không chỉ là bởi nàng đã bước sang cái tuổi đầu 5 đít thoải mái, mà còn vì những dầu dãi trên tình trường khiến đám đàn ông đã chạy mất dép vì kinh hãi. Thị tên thật là Trần Nguyệt Tuệ, tuổi con nhợn 1959. Trong đám rận tên tuổi của thị nổi lềnh phềnh, làm cái tên Phương Bích, Bùi Hằng nhanh chóng trở thành dĩ vãng. Bởi chính thị cũng bộc bạch trên fb khi ám chỉ lũ này là chỉ được cái loa to, còn thị chẳng gì cũng có cái danh “nhà văn Thùy Linh”.
Sinh ra trong một gia đình cán bộ, bố Tuệ từng là một cán bộ cao cấp trong ngành công an, suốt cuộc đời mình ông đã giành cho cô con gái tình thương yêu, những muốn noi gương cha mà sống cho có ích. Tốt nghiệp học viện an ninh. Kết hôn với một người bạn học tốt bụng, nhưng người đàn ông của nàng sớm nhận ra bản tính lăng loàn, cực đoan, quá khích của Tuệ. Cuộc sống gia đình trở nên bế tắc và chia tay là giải pháp mà người chồng đã lựa chọn.
Nhờ có chút năng khiếu văn chương, tốt nghiệp Viết văn Nguyễn Du lại là con nhà cán bộ, nên đầu những năm 90 của thế kỷ trước mặc dầu bộn bề khó khăn, Nhà nước cũng đã cho thị đi học ở Liên bang Nga bằng những đồng tiền thuế đầy mồ hôi của nhân dân.
Trái với kỳ vọng của người cha và những ưu ái mà Nhà nước giành cho Thị, cái mà Thị đáp lại là sự tráo trở, phản bội đến tanh tưởi.
Trong những ngày sống tại Nga, một người quen đã gửi cậu con trai của họ nhờ Thị giúp đỡ vì cậu bé mới ở Việt Nam sang, chân ướt chân ráo, còn nhiều bỡ ngỡ, chẳng gì vừa chỗ quen biết lại ở đó vài năm, cô Tuệ giúp đỡ cháu nó.
Tội nghiệp người bạn dại dột gửi trứng cho ác, nhìn thấy cậu bé ngô nghê, nhưng sạch nước cản, với bản chất đĩ thõa, Thị đã mồi chài, câu kéo và dĩ nhiên cậu bé kém thị mười mấy tuổi kia trước những lời rót mật vào tai cộng với cái tài đong giai núp bóng văn chương khiến cậu bé sớm trở thành một phi công trẻ lái máy bay bà già. Thị và cậu sống với nhau già nhân ngãi, non vợ chồng với nhau ở Nga.
Không chỉ giỏi đong tình, thị khét tiếng bởi những quả “đánh hàng”, nào là bán quần bò Levi’s đổi tủ lạnh sharatov, mua thuốc tây gửi về nước, thị vớ được bộn tiền bất chấp dẫm đạp lên cả những người bạn cùng hội cùng thuyền.
Buôn bán có tiền cộng với kinh nghiệm của một ả gái già lão luyện trên tình trường, Thị đã trói chặt cậu bé bằng thứ tình yêu bệnh hoạn. Mặc cho vợ chồng người bạn tìm mọi cách phản đối từ dọa nạt, đến cầu xin, nhưng mọi biện pháp đều chẳng ích gì. Cậu con trai của họ đã bị một mụ chằn tinh hơn mình đến hơn con giáp cho vào cái bẫy tình. Mất tiền mất cả con, họ thù kẻ đã cướp đi đứa con trai mà họ đã hy sinh cả cuộc đời để nuôi dạy và giờ đây mang tai mang tiếng với họ hàng, làng xóm.
Nhưng ở đời cái gì cũng có cái giá của nó. Những kẻ chỉ biết đến lợi ích của bản thân mà bất chấp thủ đoạn sẽ bị trừng phạt. Với cái tội lỗi ấy, Thượng đế đã tước đi cái quyền làm mẹ của Thị.
Trở về Việt Nam được Nhà nước trọng dụng, thị vào làm việc tại hãng phim truyền hình Việt Nam. Với một vài tác phẩm truyện ngắn đoạt giải thị đã được lãnh đạo Đài THVN tin tưởng bổ nhiệm làm phó giám đốc hãng phim. Song có lẽ với Tuệ như thế là chưa đủ, thị cần nổi danh, nổi danh hơn nữa. Song ở đời, làm văn chương muốn nổi danh thì phải có tài thực sự. Bởi một nhà văn chỉ được thiên hạ biết đến khi có những tác phẩm hay, những thứ đó giờ chỉ còn là quá khứ, đã lâu lắm rồi khả năng sáng tác của Thị bị teo tóp, cả chục năm trời Thị chẳng viết nổi lấy một truyện ngắn cho ra hồn.
Lẽ ra phải nhận thức đúng như vậy thì thị lại cho rằng mình chưa được làm ông này, bà nọ là do cơ chế. Thị phát cuồng vì muốn nổi tiếng. Căn bệnh vĩ cuồng cộng với những thiệt thòi trong cuộc sống riêng tư khiến thị càng ngày càng trở nên cực đoan. Từ miệng thị phát ra là những lời bất mãn. Chửi đời, chửi chế độ. Ban đầu người ta còn nghe, càng ngày bệnh của thị càng nặng, những người thân của Thị, trong đó có cả bố đẻ Thị hết lời khuyên giải song vô ích. Dần dần, những người xung quanh đều tìm cách xa lánh Tuệ bởi họ kinh tởm căn bệnh vĩ cuồng của mụ. Nhưng đám rận chủ thì khác. Chúng nhanh chóng đánh hơi thấy mùi máu bốc ra từ con bệnh mang cái tên mĩ miều nhà văn Thùy Linh. Cái mà chúng có thể cho Linh đó là sự nổi tiếng, còn bằng cách nào thì thiên hạ đều biết. Mua danh ba vạn, bán danh ba đồng…Thị sẵn sàng đánh đổi miễn là nổi tiếng kể cả đó là tai tiếng.
Linh nổi bật trong đám rận
Bởi thế, trong cuộc biểu tình ngày 2/6 do lũ rận tổ chức, thị đã nổi lềnh phềnh nhờ những đoạn văn trên fb với lời lẽ tự tâng bốc mình. Không chỉ vậy Thị trở thành kẻ ăn vạ có nghề và cao tay hơn cả đám Bùi hằng, chí Đức…bởi thị là nhà văn. Ngoài cách cào mặt ăn vạ thông thường, thị còn ăn vạ bằng viết + lách.
Song rận thì vẫn chỉ là rận. Chúng làm sao tin thị được, chẳng gì thị cũng nhiều năm làm công an, nhỡ đâu thị là CAM đánh vào thì sao. Thị đã từng phản bội nhiều lần, lấy gì chứng tỏ Thị trung thành với lũ rận. Vì vậy thị phải ra sức thanh minh, thanh nga này nọ…song chẳng mấy khác.
Tội nghiệp cho Linh già. Nếu không sớm dừng lại, Thị không chỉ bị xã hội khinh bỉ mà ngay cả đồng đảng của Thị cũng sẽ dìm thị xuống bùn trong một ngày không xa.
Nguồn: Mõ làng