Nhìn thấy mấy bức hình em Bùi Hằng thăm “dân oan” ở vườn hoa Lý Tự Trọng mà bỗng dưng muốn…ói.
Thủ lĩnh Bùi Hằng (áo đen) và đám đàn em “dân oan”
Em – mặt mũi phương phi, vênh vang, tự đắc. Chẳng gì theo như lời bài viết và những bức ảnh đăng trên trang danoan2012 đủ cho thiên hạ biết em đã được đám rận cho “lên đời”. Bộ quần áo đen hắc mô ni để giấu bớt cái thân hình phì nộn, cặp kính không đeo trên mắt mà hất lên đầu trông rất chi là sành điệu, ra dáng “dân oan” cụ đi thăm dân oan cháu, thượng cấp đi úy lạo đám tiểu yêu. Đúng là hình ảnh một con thiên nga giữa một bầy vịt xấu xí. Vây xung quanh Hằng là một đám người ăn mặc nhếch nhác, với những dòng chữ chi chít trên những bao bố quấn quanh người chẳng khác gì đồ khâm liệm. Đứng bên cạnh đám người ấy, em đúng là nổi bật.Nhìn gương chị Hằng, chẳng cần làm ăn gì, cứ đi kiện, làm “dân oan” mà lúc nào cũng xúng xính quần áo thời trang, điện thoại đắt tiền…Thế này thì làm gì mấy bà hết tuổi lao động chẳng theo Hằng đi làm “dân oan”. Chỉ cho e cách làm “dân oan” mà sướng như chị với chị Hằng ơi.
Đâu chỉ có đám đàn bà con gái mới ngưỡng mộ em. Nói thật mấy thằng to khỏe nhất trong đám rận đều một tay em chăn hết. Nào là Lê Anh Hùng với những câu chuyện tưởng tượng mà nếu đọc xong, những kẻ bạo gan nhất cũng không dám ở gần y, bởi với căn bệnh hoang tưởng của hắn, thì người đứng cạnh hắn có thể là con hổ, còn hắn trở thành Võ Tòng cơ bắp thời hiện đại, có thể tay không đả hổ…
Lê Anh Hùng
Vậy mà dưới ngón đòn lão luyện của em, Lê Anh Hùng trở thành một chú chó Bull mặt nhàu đáng yêu. Biết kêu, rên ư ử, vẫy đuôi loạn xạ… khi thấy em, lại biết cả đi biểu tình, tham gia câu lạc bộ No U. Có điều phải nhắc cho em nhớ với những bệnh nhân tâm thần hoang tưởng như Hùng thì không cẩn thận em sẽ trở thành nạn nhân của y có ngày.
Bùi Hằng và Chí Đức
Chí Đức đang khóc với các anh lưu vong “bị 5,6 CA dùng xẻng đập vào mặt”, hy vọng kiếm tí tiền bông băng.
Mà đâu chỉ có Lê Anh Hùng, còn tay Chí Phèo, à quên Chí Đức nữa chứ. Trông hắn rất là ngầu, người to tướng, đầu đinh…Thấy hắn phóng xe máy chắc mấy chị yếu bóng vía lao hết lên vỉa hè để tránh. Chẳng biết em xui khôn, xui dại thế nào, mà chỉ sau vài ngày cặp kè với em, hắn đã dám liều mạng tự mài mặt đến trầy xước để dựng lên bộ phim “y bị 5, 6 công an phục kích, dùng xẻng đập vào mặt…”. Đúng là thằng mặt mẹt, tẹt dí…Chắc đói quá, làm liều để xin mấy anh lưu vong bên ngoài “yểm trợ” tí tiền bông, băng. Bài của chị Thất Đức nhà ta đấy mà.
Tài thật. Em quả là một đạo diễn tài năng. Dưới tay em mấy thằng đàn ông cơ bắp chỉ còn là những con rối chỉ biết nhảy, múa một cách dở hơi đến ngu xuẩn.
Có điều anh thấy các cụ có câu “người làm sao, của chiêm bao làm vậy”, “nồi méo lại úp vung méo”… Với loại đàn bà to gan như em, dám chửi mẹ, mắng cha, máu trên, máu dưới… thì mấy thằng đàn em của em cũng chỉ rặt một loại thần kinh chính trị + lưu manh chính trị + bại não, nên những thằng em chọn toàn thằng đầu to, óc bằng quả nho. Ngu đến dã man con ngan mà vẫn cố tỏ ra nguy hiểm. Với loại này nuôi lâu chỉ toi cơm. Chẳng bõ thiên hạ nói chửi là một lũ “rân chủ giả cầy” toàn loại “ngu tranh phần của người khác”.
Còn nữa, ba cái trò ăn mặc nhếch nhác, căng bạt vỉa hè, ị bậy vườn hoa, chửi đời, chửi người, chửi cả những ai không chửi nhau với chúng…đã làm nên một chất rất riêng không thể thiếu của đám xưng danh “dân oan” do em và chị Thất Đức điều hành. Có điều hãy cẩn thận nghe kẻo “chơi dao có ngày đứt tay”. Anh nói thật: đừng nghĩ thiên hạ ngu cả. Cái đám đàn ông cơ bắp và đàn bà “dân oan” mà biết em với đám rận lợi dụng họ thì dám chắc em sẽ chẳng còn cái khuôn mặt phởn phơ như trong ảnh nữa đâu.
Nguồn: Loa phường