Lại thêm một trò tung hứng nữa của những kẻ lừa bịp, một loạt trang mạng gọi Nguyễn Đắc Kiên như là một Rosa Parks. Chúng tự sướng ví von rằng ngày 27 tháng 2 năm nay, ở nước Mĩ, tại điện Capitol, trụ sở Quốc hội Hoa Kỳ, Tổng thống Obama làm lễ cống hiến Tượng Vinh danh Rosa Parks. Còn tại Hà Nội, nhà báo Nguyễn Đắc Kiên nhận quyết định “không còn tư cách là phóng viên báo Gia đình & Xã hội”.
Rosa, là một người phụ nữ da đen làm nghề khâu vá, để biểu thị thái độ chống lại sự phân biệt chủng tộc, bà đã không đứng lên khỏi ghế trên một chuyến xe bus để nhường chỗ cho một người da trắng, mặc dầu hành động đó có thể bị bắt. Chính quyền đã bắt bà và có một mục sư trẻ da đen Luther King đã đứng lên bảo vệ bà, dấy lên phong trào chống phân biệt chủng tộc ở Mĩ. Đó là câu chuyện của Rosa.
Herostrats là một thanh niên Hylap, trong một hy vọng trở thành người nổi tiếng để được lưu danh muôn đời đã phóng hỏa đốt cháy đền thờ thần Artemis ở Ephesus (nay thuộc Thổ Nhĩ Kì) vào ngày 21 tháng 7 năm 356 trước công nguyên. Đó là ngôi đền được làm bằng đá cẩm thạch đẹp nhất trong số gần 30 ngôi đền thờ thần Artemis của dân Hylap. Nó được xếp là một trong bảy kì quan của thế giới. Herostratos đã bị người đời nguyền rủa.
Hôm nay là câu chuyện của Nguyễn Đắc Kiên, một nhà báo còn trẻ ở Việt Nam. Khác với Rosa Kiên đã ra một tuyên bố chống lại chính thể không phải với mục đích đòi dân chủ mà là tự đánh bóng mình. Nếu so sánh cho chính xác thì chỉ nên gọi Nguyễn Đắc Kiên là “kẻ đốt đền” mà thôi. Đích thị Herostrats thời nay.
Hôm nay, Nguyễn Đắc Kiên trong cái vốn nhận thức về chính trị, về đảng phái, về nhà nước hạn hẹp của con ếch ngồi đáy giếng đã gào lên “Độc đảng hay đa đảng khác nhau căn bản không phải hình thức tồn tại của nó mà ở phương thức để nó duy trì sự tồn tại của mình. Nhà nước độc đảng, cũng giống như nhà nước quân chủ chuyên chế và thực dân, muốn tồn tại và hợp thức hoá sự lãnh đạo của mình, không thể không viện đến một hệ thống áp chế về tư tưởng, nô dịch về văn hóa và trói buộc về tư duy. Một cách tự nhiên, trong hệ thống đó, mọi sự khác biệt đều không được khuyến khích, thậm chí bóp nghẹt”.
Kiên ơi, đảng chính trị chỉ là một tổ chức có quy ước đứng ra đảm nhận vai trò nòng cốt của giai cấp mình để tập hợp, đoàn kết thành sức mạnh của một tổ chức (khác với các cá nhân đơn lẻ cùng chí hướng). Một đảng chính trị dù lớn đến đâu cũng không thể làm nên cách mạng xã hội mà nó phải đưa ra được đường lối phù hợp với lòng dân, lôi kéo được nhân dân thì mới làm cách mạng được. Vậy hỏi Kiên, đất nước ta từ khi có ĐCS, bên cạnh ĐCS là các đảng phái khác, ai đã lôi kéo được nhân dân làm nên lịch sử. Đường lối của Đảng bây giờ có gì phản bội lợi ích của nhân dân không?
Kiên ơi, phương thức tồn tại của một Đảng chính trị, hay một triều đại không thể dựa vào cường quyền, chuyên chế, áp chế về tư tưởng, nô dịch về văn hóa như Kiên nói đâu. Nếu như vậy thì nhiều triều đại phong kiến đã không sụp đổ, nhiều đế quốc, thực dân đã không bại vong. Và ngay cả cái đất nước mà Kiên đang sống chắc chẳng có nền độc lập, tự chủ đến hôm nay. Thế hệ của Kiên chưa vào sống ra chết, chịu cảnh ngục tù như hàng vạn cha chú của Kiên ở Côn Đảo, ở ngục Kon Tum, ở nhà tù Sơn La…nên chưa giác ngộ được vì sao những người công sản đã thắng đâu. Mục đích của họ cao cả lắm không phải chỉ là hiếu thắng, háo danh như Kiên đâu. Còn cái mà Kiên và một số kẻ la ó chẳng phải là bản chất, lí tưởng của ĐCS. Bỡi vì đảng đã gọi nó là nguy cơ làm sụp đổ chế độ, đảng đã tuyên chiến với nó đấy thôi.
Kiên ơi, chỉ vài nghìn chữ kí, thậm chí là vài vạn chữ kí cũng chưa phải là đại diện cho gần 90 triệu nhân dân Việt đâu. Đấy là chưa nói trong số đó, nếu điểm danh ra thì quá nửa là những kẻ bất mãn cá nhân, những kẻ thất bại, bỏ chạy khỏi đất nước, hận thù chế độ, đang muốn lật đổ, trả thù mà thôi, chẳng phải vì yêu nước, thương nòi đâu. Những kẻ đó, chẳng làm được trò hề gì dã nghĩ ra cách ném đá giấu tay bằng cách tung hô biến vài kẻ bung xung thành vật tế thần cho chúng như người phụ nữ của năm Bùi Minh Hằng, binh nhì Nguyễn Chí Đức, công dân mạng Huỳnh Ngọc Chênh… Khi cần chúng chi ra mấy đồng USD để nuôi dưỡng, đưa ra nước ngoài huấn luyện như mấy thanh niên công giáo nhưng khi đã hết giá trị thì chúng tiết lộ danh tính để nhà nước đưa các vị lên giàn hỏa thiêu, gây thanh thế cho chúng mà thôi.
Những cái đền được xây bằng gỗ đá thì có thể đốt, nhưng những cái đền được xây bằng máu thịt thì không dễ gì đốt được đâu Kiên.
Nguồn: Mõ làng